Nụ cười này của Trần Thế Dân trông rất thật thà phúc hậu.
Diệp Cảnh Thâm cũng vui cười hớn hở đi đến:
"Không, không, không phải tôi đến muộn, là anh đến sớm, lão Trần à, lần nào anh cũng sẽ đến sớm như vậy!"
Lục Lập Hành cũng đi theo Diệp Cảnh Thâm xuống.
Anh cẩn thận nhìn Trần Thế Dân.
Bụng to, mặt tròn, nhìn qua có vẻ như là một người trung niên mập mạp thật thà.
Lúc hắn ta nói chuyện với Diệp Cảnh Thâm, giống như là bạn cũ quen biết nhiều năm vậy.
Xem ra, quan hệ giữa hai người thật sự rất tốt!
“Ý? Vị này là?”
Trần Thế Dân khiếp sợ nhìn Lục Lý Lập Hành.
Hắn ta nhớ rõ trước kia khi Diệp Cảnh Thâm ra ngoài không thích dẫn người.
Diệp Cảnh Thâm cười nói: "Người này à, là trợ lý mới của tôi, anh cũng biết, công việc này của tôi càng ngày càng bận rộn, có đôi khi một mình không thể làm được."
Lục Lập Hành khách sáo tiến lên: "Chào ông chủ Trần.”
Khi nói chuyện, anh cố tình cong eo và cúi đầu xuống.
Giống như một người mới đến làm việc.
Trần Thế Dân quả nhiên không hoài nghi.
Mà lựa chọn phớt lờ anh.
“Thì ra là thế, quả thật nên tìm người hỗ trợ, ông chủ lớn của các người quả thật là chuyện gì cũng ném cho ngài, còn bản thân thì tự mình ung dung vui sướng khắp nơi.”
“Ha ha, ông chủ lớn là người bận rộn, không có biện pháp.”
Trần Thế Dân vừa mở thùng xe, vừa cười:
“Người bận rộn gì chứ, tôi thấy cô ấy bận tìm nhân tình phải không?”
"Suỵt~"
Diệp Cảnh Thâm vội vàng làm một tư thế im lặng.
“Lời này không thể nói lung tung được đâu ông chủ Trần.”
Trần Thế Dân cười hạ giọng:
"Là tôi không tốt là tôi không tốt, tôi quên mất, điều ông chủ của các anh kiêng kị nhất là nói đến chuyện này, nhưng mà, cô ấy là một người phụ nữ có thể chống đỡ công ty lớn như vậy cũng nhờ có anh mà, Diệp tổng, không phải tôi nói, ông chủ của các ngài còn chưa cho ngài cổ phần sao? Tôi nhớ rõ là đã nói rất nhiều năm rồi.”
“Ha ha, chuyện này không phải chuyện tôi có thể quyết định, không có việc gì, bây giờ tôi cũng đang rất tốt, nguyện vọng cả đời của tôi chính là có thể phát triển Đa Nhĩ Vân thật lớn mạnh.”
Hai người trò chuyện tôi một câu anh một câu.
Lục Lập Hành nghe mà nhíu mày.
Ông chủ của Đa Nhĩ Vân quả thật rất rất giỏi.
Hơn nữa, còn là một người phụ nữ.
Anh nhớ rõ, kiếp trước, sau khi bản thân gây dựng sự nghiệp.
Đa Nhĩ Vân này hình như cũng bị thu mua, ông chủ cũ bởi vì chuyện gì mà biến mất ở thương giới trong tỉnh thành.
Bây giờ xem ra, chuyện này cũng không đơn giản như vậy.
Lục Lập Hành bình tĩnh đi đến bên cạnh xe.
Thùng xe đã mở ra, anh muốn xem xem rốt cuộc hàng hóa bên trong có vấn đề gì.
Vào lúc này.
Diệp Cảnh Thâm nói: "Cậu.. Lục... Tiểu Lục à, hàng của ông chủ Trần không cần tra kỹ như vậy, tùy tiện nhìn là được, đều là đối tác cũ, cứ phiêm phiếm tôi.”
Lục Lập Hành nhíu mày.
Lúc ngẩng đầu, lộ ra nụ cười:
"Diệp tổng, chủ yếu là do hôm nay là ngày đầu tiên tôi làm việc nên muốn nhìn xem rốt cuộc là như thế nào, học nhiều một chút, chờ những hàng hóa này được bàn giao xong thì tôi sợ không có cơ hội nhìn nữa."
“Ài? Cái này sau này tôi dẫn cậu đi học...”
Diệp Cảnh Thâm nói được một nửa, chợt nghe Trần Thế Dân nói:
"Không có việc gì, để cho cậu ấy xem, cũng đang rảnh rỗi, chúng ta cũng có thể nói chuyện thêm một lát, Diệp tổng, đã lâu không gặp!"
Trần Thế Dân đã nói như vậy, Diệp Cảnh Thâm tất nhiên không tiếp tục ngăn cản Lục Lập Hành nữa.
"Ha ha ha, đúng vậy, từ lần trước anh đến tỉnh thành, có lẽ đã hơn một năm không gặp nhỉ?"
Hai người lại tiếp tục trò chuyện.
Lục Lập Hành cũng không quấy rầy bọn họ.
Anh nghiêm túc kiểm tra hàng hóa bên trong xe hàng.
Hôm nay tổng cộng đưa đến hai xe.
Trong mỗi xe có hàng chục loại thực phẩm.
Một lượng lớn thực phẩm trúng độc, Lục Lập Hành suy đoán có lẽ là bởi vì có thực phẩm nào đó quá hạn.
Hoặc là trên đường xuất hiện vấn đề gì khiến nó biến chất.
Nhưng Lục Lập Hành nhìn suốt nửa giờ cũng không phát hiện bất cứ vấn đề gì.
Anh đứng trước xe, ngẩn ngơ.
Sao lại thế?
Phía sau, Diệp Cảnh Thâm và Trần Thế Dân vẫn luôn nhìn anh.
Thấy anh đứng bất động, Diệp Cảnh Thâm hỏi:
“Thế nào cậu Lục? Nhìn kỹ chưa? Học được cái gì?”
Trần Thế Dân cũng buồn cười nhìn qua.
Lục Lập Hành trầm tư một lát, ra vẻ ngượng ngùng nói:
“Nhìn qua có vẻ đều rất ngon...”
"Ha ha ha, đó là tất nhiên, đây là những món yêu thích của trẻ em bây giờ, thanh cay, hạt dưa, thạch, và soda, kẹo jumper, dễ bán nhất."
Diệp Cảnh Thâm giải thích cho Lục Lập Hành.
“Hơn nữa, ông chủ Trần tự mình mở nhà xưởng, lúc làm những thứ này đều đã có chứng nhận chất lượng, rất an toàn, cũng ăn rất ngon.”
hảo.”
“Mấy năm nay, lượng tiêu thụ thực phẩm của Đa Nhĩ Vân chúng tôi đều rất tốt.”
Diệp Cảnh Thâm thật sự hy vọng Lục Lập Hành có thể hợp tác với người mình giới thiệu.
Như vậy có thể giúp ông tiết kiệm rất nhiều chi phí.
Cũng sẽ không bị lỗ quá nhiều.
Nghe nói như vậy, Trần Thế Dân cũng đi đến:
“Đều là người của Diệp tổng, ha ha ha, đều do Diệp tổng bồi dưỡng nên tôi mới có thể đi đến bước này.”
Lục Lập Hành cũng chỉ đành gật đầu:
“Ừ, quả thật khá tốt, bọn nhỏ khẳng định sẽ thích.”
Ba người lại hàn huyên một hồi, Diệp Cảnh Thâm mới nói:
“Hôm nay cứ như vậy đi, Tiểu Lục, đi, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm với ông chủ Trần, tôi mời.”
Vừa vặn có thể nhân cơ hội này, để Lục Lập Hành và Trần Thế Dân làm quen.
Thúc đẩy sự hợp tác của họ.
Lục Lập Hành đang nghĩ phải từ chối như thế nào, chợt nghe Trần Thế Dân nói:
“Đừng đừng đừng, vậy tốn kém lắm, lát nữa tôi còn có chút việc, anh cũng biết, nhà tôi không thể rời khỏi tôi, tôi bận rộn xong còn phải trở về nữa.”
“Như vậy à, vậy được rồi...”
Diệp Cảnh Thâm nói: "Tôi biết nhà họ Cố của anh, lần sau tôi dẫn Tiểu Lục đi thăm anh.”
“Ha ha ha, nhất định như vậy.”
Trần Thế Dân tạm biệt bọn họ rồi rời đi.
Lục Lập Hành vẫn không phát hiện có vấn đề gì.
Anh nhíu mày: Chẳng lẽ mình nghĩ sai rồi?
Diệp Cảnh Thâm nhìn theo bóng lưng Trần Thế Dân, buồn cười đi đến:
“Sao vậy? Ông chủ Trần có vấn đề gì sao?”
“Không có.”
Lục Lập Hành lắc đầu.
“Tôi đã nói rồi, anh ta có thể, tôi vốn nghĩ trưa nay sẽ thúc đẩy hai người hợp tác, nhưng anh ta có việc mất rồi, chờ vài ngày nữa tôi dẫn cậu đến chỗ anh ta nói chuyện, cứ như vậy, người trong công ty cũng sẽ không biết tôi giới thiệu cho cậu, đi thôi, về nhà."
“Được.”
Lục Lập Hành gật đầu.
Lúc lên xe, Lục Lập Hành vẫn không nhịn được, hỏi Diệp Cảnh Thâm:
“Anh Diệp, Đa Nhĩ Vân thật sự không còn đường nào khác sao?”
Diệp Cảnh Thâm nói: "Không có, vẫn luôn là Trần Thế Dân, nếu cậu chướng mắt hàng của anh ta thì tôi lại giới thiệu cho cậu những cái khác?"
“Không, không cần.”
Không phải vấn đề của Trần Thế Dân, vậy sẽ là ai?
Lục Lập Hành đột nhiên giật mình: "Vậy những hàng khác đâu? Khi nào thì đưa?”
“Chắc năm ngày sau, hôm nay xác nhận hàng không thành vấn đề thì anh ta sẽ chuẩn bị gửi hàng đến.”
“Như vậy à, vậy năm ngày sau anh còn tự mình đến nhận không?”
Diệp Cảnh Thâm lắc đầu: "Không, đến lúc đó người của bộ phận mua sắm của công ty sẽ tự mình liên lạc, làm sao vậy?"
“Bộ phận mua sắm? Là Triệu Minh Hải?”
------
Dịch: MBMH Translate