Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 542 - Chương 542 - Đón Chị Dâu Hoa Mẫn Lên Đi.

Chương 542 - Đón Chị Dâu Hoa Mẫn Lên Đi.
Chương 542 - Đón Chị Dâu Hoa Mẫn Lên Đi.

Thân thể Lục Tiểu Phi không tốt.

Lục Lập Hành đã dặn dò nhiều lần không cho anh ăn đồ nguội.

Mỗi bữa ăn phải ăn đúng giờ, phải ăn đồ còn ấm.

Lục Tiểu Phi đồng ý.

Nhưng mà mỗi khi tập trung vào công việc thì anh sẽ quên mất.

Nhất là mấy ngày hôm nay, lúc Lục Lập Hành không có ở đây thì đều là anh theo dõi.

Lục Tiểu Phi cảm thấy nếu Lục Lập Hành đã giao công việc quan trọng như vậy cho mình thì đương nhiên mình không thể phụ lòng tín nhiệm của anh được.

Chẳng qua mỗi lần ăn anh đều trốn ở trong góc.

Sợ nếu bị Lục Lập Hành phát hiện sẽ lại oán trách anh.

Cũng may lúc ăn cơm Lục Lập Hành không đến.

Nhưng Lục Tiểu Phi không ngờ hôm nay Lục Lập Hành lại đến sớm như vậy.

“Tiểu Hành, ừm cái này…”

Muốn giải thích nhưng không biết mở miệng nói như thế nào.

Chỉ có thể sờ sờ cái ót, giả vờ đánh trống lảng.

Lục Lập Hành cũng biết suy nghĩ của Lục Tiểu Phi.

Người này chính là kiểu người liều mạng làm việc.

Lúc ở thôn Lục Gia, cũng may khi đó mỗi ngày Trịnh Hoa Mẫn đều đưa đồ ăn cho anh.

Anh biết mình nói gì cũng vô dụng.

Mặc dù bây giờ Lục Tiểu Phi trực tiếp đồng ý trước mặt mình, nhưng sau đó có lẽ sẽ vẫn làm theo ý mình, chẳng qua sẽ tìm một chỗ bí mật hơn.

Không cho anh biết.

Lục Lập Hành thở dài:

“Như vậy đi anh Phi, chờ đến cuối tuần này thì anh về đón chị dâu Hoa Mẫn và Đậu Đậu đi? Vãn Thanh đang rất nhàm chán, có thêm bạn càng tốt, em và anh đều bận rộn nhiều việc, chị dâu Hoa Mẫn đến đây, thỉnh thoảng còn có thể chăm sóc cục cưng giúp Vãn Thanh.”

“Bên lão Hứa cũng có tin tức rồi, nói là đang liên lạc với chuyên gia của phương diện này, chuẩn bị sắp xếp thời gian cho anh đi khám, anh Phi, không chừng đến lúc đó anh phải đi trị liệu, có chị dâu Hoa Mẫn ở đây cũng tiện hơn chút.”

Cũng thuận tiện nấu cơm cho Lục Tiểu Phi mỗi ngày.

Lục Tiểu Phi vừa nghe lời này, sốt ruột nói:

“Không được không được, bây giờ bận rộn như vậy, tôi không thể đi chữa bệnh.”

Lục Lập Hành càng thêm bất đắc dĩ:

"Anh Phi, anh có nghĩ đến nếu anh chữa khỏi bệnh thì mới có thể làm việc tốt hơn?"

"Thừa dịp bây giờ mới chỉ trong giai đoạn sửa chữa, còn chưa chính thức khởi công, một mình tôi còn có thể lo được, đến lúc khởi công thì sẽ bận hơn, mà thân thể anh không tốt thì dù hai người chúng ta không làm kịp!"

Lúc này Lục Tiểu Phi mới gật đầu:

“Vậy, vậy được rồi!”

Thấy Lục Tiểu Phi cuối cùng cũng đồng ý, Lục Lập Hành mới cảm thấy an tâm hơn:

“Đúng rồi anh Phi, còn có một chuyện muốn tìm anh giúp đỡ.”

Lục Tiểu Phi còn chưa lên tiếng, đã nghe Lục Lập Hành nói tiếp:

“Là về Triệu Minh Hải.”

Lục Tiểu Phi lập tức sửng sốt:

“Triệu Minh Hải làm sao? Hắn ta đến tìm chúng ta sao?”

“Không, nhưng em cảm thấy có một chuyện có liên quan đến Triệu Minh Hải, cho nên muốn tìm anh giúp một chuyện.”

“Cậu nói.”

Lục Lập Hành kể lại chuyện mình và Diệp Cảnh Thâm hợp tác.

Sau khi giải thích xong, anh mới tiếp tục nói:

"Em cảm thấy người tên Trần Thế Dân này có có vấn đề, nhưng ngày mai em phải đi hỗ trợ anh Diệp, có lẽ ở trước mặt anh Diệp thì Trần Thế Dân sẽ không lộ ra dấu vết gì, cho nên muốn mời anh Phi hỗ trợ âm thầm đi theo hắn ta xem thế nào."

Lục Tiểu Phi trầm tư một lát: "Cậu cảm thấy Trần Thị Dân và Triệu Minh Hải có quan hệ?”

Lục Lập Hành gật đầu: "Chỉ là suy đoán, cụ thể thì chưa rõ.”

“Được, anh biết rồi, anh sẽ đi theo, em yên tâm.”

“Ừ.”

Lục Lập Hành gật đầu, sau đó lấy một cái máy ảnh từ trong túi ra.

Đây là thứ Lục Lập Hành vừa mới mua trên đường.

Tuy rằng không rẻ, nhưng tác dụng rất lớn.

“Nếu nhìn thấy hắn ta và Triệu Minh Hải trên đường thì lập tức chụp lại để lưu lại chứng cứ.”

“Được!”

Lần đầu tiên cầm thứ quý giá như vậy, Lục Tiểu Phi còn cảm thấy chưa thích ứng kịp.

Nhưng mà rất nhanh sau đó anh đã học được cách dùng.

“Cậu yên tâm đi, tôi biết làm như thế nào.”

“Ừ, vất vả cho anh Phi rồi.”

“Sao có thể nói vất vả được? Tiểu Hành, cậu đã quên rồi sao? Triệu Minh Hải đang nhắm vào anh, nếu như không phải vì anh thì hợp tác giữa cậu và Đa Nhĩ Vân hẳn là đã đàm phán thành công, sớm muộn gì cũng phải chống lại hắn ta, nếu như lần này có thể lấy được chứng cứ, không chừng còn có thể kéo hắn ta xuống."

“Ừm.”

Lục Lập Hành gật gật đầu.

Lại dặn dò Lục Tiểu Phi một ít chi tiết.

Sau đó bọn họ mới tập trung vào công việc.

Cả buổi chiều, Lục Lập Hành đều giúp đỡ ở siêu thị.

Sáng sớm hôm sau.

Lục Lập Hành thu dọn đơn giản rồi ra cửa.

Vốn định đón xe đi tìm Diệp Cảnh Thâm.

Nhưng vừa xuống dưới lầu, đã nhìn thấy Diệp Cảnh Thâm lái xe dừng ở ven đường, nhìn thấy anh còn chào hỏi:

“Cậu Lục, đi thôi.”

Lục Lập Hành sững sờ: "Sao anh đến sớm vậy? Là tôi nhớ nhầm giờ sao? Anh Diệp thật ngại quá.”

"Không không không, là tôi rảnh rỗi không có việc gì, hơn nữa dù sao cũng đã tỉnh nên tiện đường đến đón cậu chút thôi, không phải cậu muốn theo tôi đi nhận hàng sao? Vừa đúng lúc, lên xe đi!”

Lục Lập Hành nhìn ra, Diệp Cảnh Thâm đặc biệt đến đón anh.

Trong lòng càng cảm kích hơn chút.

“Được, đi.”

Ở một nhà kho nào đó của Đa Nhĩ Vân.

Trần Thế Dân đã sớm đến rồi.

Hắn ta mang theo cái bụng bự mập mạp nhảy ra khỏi xe, tự châm cho mình một điếu thuốc.

Vừa mới hút một hơi, đối diện đã có một người đến.

“Ông chủ Trần, thật nhàn nhã nhỉ?”

“Ồ? Quản lý Triệu! Hân hạnh hân hạnh.”

Trần Thế Dân vội vàng đứng dậy, đưa một điếu thuốc cho Triệu Minh Hải.

“Đến đây, tôi đốt cho anh.”

“Ha ha, loại chuyện nhỏ này sao có thể làm phiền ông chủ Trần chứ? Tôi tự làm!”

Triệu Minh Hải tự mình châm thuốc, sau đó mới nhìn về phía xe hàng.

“Những xe này đều là đến để bàn giao?”

“Đúng vậy, không phải hôm nay Diệp tổng muốn tự mình đến giám sát sao? Sao anh lại đến?”

"Suỵt~"

Triệu Minh Hải làm tư thế im lặng.

“Tôi chỉ đến thăm anh thôi, tôi chưa từng thấy qua, ông chủ Trần đừng nói lung tung.”

Trần Thế Dân lập tức cười ha hả:

“Biết rồi biết rồi, anh chưa từng đến, chưa từng đến.”

“Ừ, đây chính là hàng Diệp tổng muốn tự mình nhận, tôi nào dám đến xem!”

Đi một vòng quanh xe hàng, Triệu Minh Hải đi đến bên cạnh Trần Thế Dân:

“Thế nào? Chuyện của chúng ta đã giải quyết xong chưa?”

Trần Thế Dân gật đầu, cũng giơ ngón tay cái lên với Triệu Minh Hải:

“Ừ, giải quyết xong rồi, tôi làm việc thì anh cứ yên tâm, tiền kia...”

“Tiền cũng không thể đưa ở chỗ này, anh chờ chút, sau khi giao hàng xong thì tìm tôi ở chỗ này.”

Triệu Minh Hải vừa nói vừa đưa cho Trần Thế Dân một tờ giấy.

Sau khi Trần Thế Dân mở ra, lập tức gật gật đầu:

“Được, quản lý Triệu yên tâm.”

“Ừ.”

Trong lúc nói chuyện, điếu thuốc trong tay Triệu Minh Hải đã hút xong.

Hắn ta lại nhìn lướt qua Trần Thế Dân, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Trần Thế Dân nhìn bóng lưng hắn ta, cũng dụi tắt điếu thuốc trong tay mình.

Sau đó lấy ra một cái quạt quạt quanh thân xe.

“Diệp tổng không thích mùi thuốc lá, mùi này, quá nồng...”

Sau khi quạt cho bay mùi gần hết, hắn ta mới ngồi xuống chờ Diệp Cảnh Thâm đến.

Hai mươi phút sau.

Hắn ta nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc.

Trần Thế Dân nở nụ cười nịnh nọt đứng lên.

“Ồ, Diệp tổng, ngài đến rồi à? Tôi đã đợi ngài ở đây rất lâu rồi, còn tưởng rằng ngài gặp chuyện gì nên mới đến trễ? Đang nghĩ có phải hôm nay ngài lại đưa Tiểu Vân đi học hay không...”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment