Buổi tối.
Có rất nhiều người trên đường phố.
Đều đã ăn cơm rồi đi ra ngoài tản bộ.
Mùa hè đến rồi, bên bờ sông có nhiều người hơn.
Nhìn thấy mấy người họ, mỗi một người đều vây quanh chào hỏi hai bảo bảo.
Họ rất nhanh quên mất cuộc trò chuyện vừa rồi.
Mấy ngày này, Diệp Tiểu Vân cũng nói nhiều hơn, không còn sợ người lạ nữa.
Diệp Cảnh Thâm và Bạch Vân rất vui mừng.
Lúc sắp đi, Diệp Tiểu Vân còn chủ động chào tạm biệt gia đình Lục Lập Hành.
Diệp Cảnh Thâm đột nhiên cảm thấy yêu cầu vừa rồi của Lục Lệ Hành chẳng là gì cả.
“Người anh em họ Lục, qua vài ngày nữa tôi sẽ gọi cậu.”
“Ừ, được.”
Sau khi tạm biệt, bọn họ rời đi.
Lục Lập Hành đứng ở cửa, nhìn bóng lưng Diệp Cảnh Thâm.
Rất lâu sau đó, anh mới xoay người lại đi vào nhà.
Cố Vãn Thanh thấy vậy, bước lên trước: “Lập Hành, anh Diệp xảy ra vấn đề gì sao?”
Lục Lập Hành gật đầu: “Chắc vậy, cho nên anh phải chú ý nhiều hơn một chút.”
“Ừ.”
Cô bước lên, giúp Lục Lập Hành chỉnh lại mái tóc rối bù:
“Anh đừng vất vả quá.”
“Em biết, mưu sự tại nhân, có thể làm thì làm nhiều chút.”
“Được.”
Cố Vãn Thanh mỉm cười.
“Ngủ đi, nhân lúc hai đứa nhỏ này cũng buồn ngủ, chúng ta ngủ thêm một lát.
Đã vài tháng kể từ khi cô sinh hai bảo bảo cho đến nay.
Bọn họ gần như không có được giấc ngủ ngon.
Cố Vãn Thanh gật đầu: “Được.”
Ngày tiếp theo.
Lục Lập Hành thức dậy liền đến trung tâm thương mại.
Nếu đã mua hết các cửa hàng rồi, tự nhiên sẽ để tâm hơn so với trước kia một chút.
Diệp Cảnh Thâm cũng đến công ty từ sáng sớm.
Chẳng qua, không có dẫn Diệp Tiểu Vân và Bạch Vân theo.
Vài ngày qua, Diệp Tiểu Vân đã khá hơn rất nhiều, liền đi học
Vào buổi tối sau giờ tan học, sẽ đến nhà Lục Lập Hành chơi một lát.
Diệp Cảnh Thâm cũng không cần phải lo lắng.
Khi đi ngang qua cửa phòng làm việc Triệu Minh Hải, Lục Lập Hành vẫn nhịn không được mà đẩy cửa đi vào:
“Quản lý Triệu.”
Triệu Minh Hải đang uống nước vội vàng đặt ly nước xuống.
Và gã béo Vạn Hổ bên cạnh hắn ta cùng đứng lên, kính cẩn nói:
“Diệp tổng.”
Trong phòng khói mù lượn lờ.
Thỉnh thoảng còn có thể ngửi được mùi rượu và son phấn của phụ nữ.
Diệp Cảnh Thâm nhíu mày.
Triệu Minh Hải này càng ngày càng tùy tiện.
Nhưng ông cũng không nói nhiều:
“Hàng hóa của chúng ta trong tháng này sắp về rồi, số lượng hơi nhiều, cậu cần phải để ý kỹ một chút.”
“Ừ, tôi biết rồi, Diệp tổng yên tâm.”
Diệp Cảnh Thâm gật đầu rồi quay lại phòng làm việc của mình.
Chẳng biết tại sao, ông luôn cảm thấy, Triệu Minh Hải này có chút bất thường.
Nhưng mà cụ thể bất thường chỗ nào, ông cũng không nói lên được.
Diệp Cảnh Thâm không nhìn thấy.
Sau khi ông rời đi, Triệu Minh Hải và Vạn Hổ thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống.
Vạn Hổ lại đưa điện thoại trong tay cho Triệu Minh Hải.
Đầu dây bên kia, vang lên giọng nói của một người đàn ông trung niên:
“Triệu tổng, là Diệp tổng đã đến sao?”
Triệu Minh Hải không trả lời thẳng:
“Thế nào? ông sợ hắn ta sao?”
“Sao tôi phải sợ hắn ta? Chẳng qua tôi cảm thấy, tôi đây không phải là sợ cậu bị lộ tẩy sao?”
“Ha ha!”
Triệu Minh Hải cười lạnh:
“Ông đừng lo, chỉ cần ông không mềm lòng, tôi tự nhiên sẽ không lộ tẩy.”
“Ừ, sau khi xong việc…”
Người đầu dây bên kia muốn nói lại thôi.
Triệu Minh Hải nói: “Ông không tin tôi thì nên tin ông chủ tôi đúng không? ông muốn lợi ích, tự nhiên sẽ cho ông.”
“Được, vậy tôi liền bắt đầu làm!”
Cúp điện thoại, Triệu Minh Hải cầm điếu thuốc lá trong tay.
Vạn Hổ vội vàng đưa lửa đến:
“Anh Hải, ngài hút thuốc.”
“Ừ.”
Triệu Minh Hải gật đầu, đối với biểu hiện của Vạn Hổ vô cùng hài lòng.
Vạn Hổ lại cười hai tiếng như kẻ ngốc:
“Anh Hải, vị trong điện thoại này có đáng tin không?”
“Ha ha~”
Triệu Minh Hải lại cười khẩy hai tiếng:
"Ông ta có đáng tin cậy hay không không quan trọng, tình huống bây giờ là chỉ cần tiền đáng tin cậy là đủ rồi? Có tiền có thể khiến quỷ sai ma, mày không biết điều đó sao?"
Vạn Hổ mỉm cười, không tiếp tục chủ đề này nữa.
“Anh Hải, tôi đã đi điều tra Lục Tiểu Phi, hắn ta luôn làm việc cái tên gọi là Lục Lập Hành được hai năm, với lại nghe nói họ ở huyện Song Thành dường như làm việc cũng không tệ lắm.”
“Hừ, chỉ là một huyện thành nhỏ mà thôi, có thể làm được chuyện gì tốt?
Triệu Minh Hải đã quen sống ở Tỉnh Thành, chương mắt những người đến từ huyện nhỏ.
“Đúng rồi, tòa nhà Cửu thiên đối diện, mày đã điều tra xong chưa?”
“Chưa đâu, người chúng ta mỗi lần cũng chỉ thấy đám người thi công, không thấy ông chủ, cũng lạ thật!”
“Thôi, bảo người chúng ta về đi, bên kia không cần phải để ý đến, không phát triển đâu, chúng ta tập trung đối phó với Diệp Cảnh Thâm là được, sau khi đã xử lý ông ta thì vị trí này của tao chính là của mày.
Lời nói của Triệu Minh Hải khiến cho Vạn Hổ vô cùng phấn chấn.
“Được được, tôi biết rồi, cảm ơn anh Hải.”
Sau khi Vạn Hổ đi, ánh mắt Triệu Minh Hải nhìn về hướng phòng làm việc của Diệp Cảnh Thâm.
Cái người này, nhảy không được bao lâu…
…
Thời gian trôi qua rất nhanh, trong chớp mắt, liền đi qua một tháng.
Hai đứa nhỏ đã lớn lên một chút.
Sau khi mở ra, so với trước đó càng linh động hơn.
Vừa nhìn thấy Lục Lập Hành liền đòi ôm.
Đã vào tháng bảy rồi.
Lục Lập Hành đang nghĩ, đợi bọn nhỏ lớn hơn chút nữa, nên nghiên cứu kỹ xem cho bọn nhỏ ăn cái gì.
Về việc đi học.
Lục Lập Hành cảm thấy vẫn là tùy thuộc vào chính bọn nhỏ.
Anh đã thấy qua quá nhiều đứa trẻ bị ba me ép buộc học tập.
Luôn nghĩ rằng nhà mình không thể giáo dục như vậy.
Còn có đi học…
Có lẽ tôi nên cố gắng mua một căn nhà ở Tỉnh Thành càng sớm càng tốt, để hai đứa nhỏ có thể trực tiếp đến trường ở Tỉnh Thành.
Ngày này.
Lục Lập Hành nhận được cuộc gọi từ Diệp Cảnh Thâm.
“Người anh em họ Lục, ngày mai chúng ta sẽ đi giao nhận, cậu và tôi cùng đi?”
“Ừ, cùng đi!”
"Được rồi, vậy trước tiên tôi sẽ nói cậu là nhân viên của tôi, cậu đến đây để giúp tôi."
“Được!”
Lục Lập Hành trả lời.
Sau khi cúp điện thoại, trong lòng anh vẫn có chút bất an.
Cố Vãn Thanh bước đến, rò mò hỏi:
“Lập Hành, sao vậy?”
Lục Lập Hành xua tay: “không có chuyện gì, chỉ là cảm thấy ngày mai có thể sẽ có chuyện xảy ra.”
Nghe được lời này, Cố Vãn Thanh luống cuống:
“Vậy, vậy phải làm sao bây giờ? Lập Hành, nếu không, nếu không anh đừng đi.”
Cứu người tất nhiên là quan trọng, nhưng trong mắt Cố Vãn Thanh, sự an nguy của Lục Lập Hành quan trong hơn.
Lục Lập Hành lắc đầu:
“Phải đi, nhưng vào buổi chiều, phải chuẩn bị một số thứ, Vãn Thanh, buổi chiều phiền em chăm sóc tụi nhỏ một mình, hôm nay Tiểu Vân được nghỉ cuối tuần, buổi chiều cô bé và mẹ cô bé hẳn sẽ đến chơi.”
“Được, em biết rồi, anh đi làm việc đi, chính em có thể chăm sóc kỹ bọn nhỏ.”
Buổi chiều, Lục Lập Hành ăn cơm xong liền đi thẳng đến trung tâm thương mại.
Trong góc, anh thấy Lục Tiểu Phi đang ăn bánh bao.
Nhìn thấy anh, Lục Tiểu Phi vội vàng cất bánh bao trên tay vào:
“Tiểu Hành? Sao cậu lại đến đây sớm như vậy?”
Trước kia, Lục Lập Hành sẽ ngủ trưa cùng với bọn trẻ, lúc đến cũng đã hai ba giờ.
Nhưng bây giờ mới hơn mười hai giờ,.
Lục Lập Hành vô cùng bất đắc dĩ:
“Tiểu Phi, không phải cậu đã hứa với tôi là sẽ ăn ngon sao?”
------
Dịch: MBMH Translate