Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 550 - Chương 550 - Lão Trần, Sao Anh Lại Căng Thẳng Thế

Chương 550 - Lão Trần, Sao Anh Lại Căng Thẳng Thế
Chương 550 - Lão Trần, Sao Anh Lại Căng Thẳng Thế

Trần Thế Dân vừa nói, vừa chặn xe phía sau lại.

Vạn Hổ cũng đi:

“Diệp tổng? Ngài đây là…”

Khi nhìn thấy Lục Lập Hành ở phía sau Vạn Hổ, vẻ mặt ông ngẩn ra.

Nhưng rất nhanh liền đã khôi phục lại bình thường.

Diệp Cảnh Thâm cười nói: “Không có chuyện gì, tôi chỉ là đến nhìn xem thôi.”

Vì để không rút dây động rừng.

Ông chỉ có thể mặt mày vui vẻ chào đón.

“Ồ ồ, ngài nhìn, ngài nhìn.”

Vạn Hổ bước đến trước mặt Diệp Cảnh Thâm, gật đầu rồi cúi người:

“Còn năm chiếc xe chưa tới, năm chiếc xe này tôi đều đã nhìn qua rồi, không có vấn đề gì, chỉ đợi đám anh em dỡ xuống thôi!”

Diệp Cảnh Thâm bước đến trước chiếc xe đầu tiên.

Trần Thế Dân vội vàng chắn trước xe, mặt lộ ra nụ cười:

“Khà khà, Diệp tổng… chổ này anh Hổ đã kiểm tra rồi.”

Diệp Cảnh Thâm không lên tiếng, dẫn Lục Lập Hành đi đến chiếc xe thứ hai.

Vạn Hổ thấy tình huống có gì đó không đúng, liên tục nháy mắt cho Trần Thế Dân.

Trong lúc nhất thời Trần Thế Dân cũng không biết làm sao.

Chỉ có thể dùng ánh mắt ra hiệu.

Đi gọi điện cho quản lý Triệu…

Vạn Hổ gật đầu.

Khi gần tới chiếc xe thứ hai, Vạn Hổ đột nhiên ôm bụng:

“Ai nha, Diệp tổng, cái đó, đột nhiên tôi có chút đau bụng, tôi đi một chút rồi sẽ quay lại liền, ngài đợi tôi một lát.”

Nói xong.

Hắn ta nhanh chóng rời đi.

Trần Thế Dân đã chặn cửa của chiếc xe thứ hai lại.

“Diệp tổng, ở đây anh Hổ cũng đã nhìn rồi.”

Khi đang nói chuyện, đám anh em mà Vạn Hổ dẫn tới cũng bước đến trước mặt Diệp Cảnh Thâm.

Rất rõ ràng, là muốn cản đường Diệp Cảnh Thâm.

“Các cậu…”

Diệp Cảnh Thâm vừa định nói chút gì đó, liền bị Lục Lập Hành kéo lại.

Anh hướng Diệp Cảnh Thâm lắc đầu, sau đó nói:

“Diệp tổng, bụng tôi cũng hơi đau, hàng một lát nữa hãy kiểm đi, tôi cũng đi vệ sinh đã.”

“Được, được rồi!”

Tuy Diệp Cảnh Thâm không biết Lục Lập Hành muốn làm gì, nhưng hiện tại ông rất tin tưởng đối với anh.

Cũng không có ngăn anh lại.

Lục Lập Hành nhìn Trần Thế Dân một cái, nhanh chóng rời đi.

Diệp Cảnh Thâm bước lên, vỗ vai Trần Thế Dân:

“Lão Trần, sao lại căng thẳng như vậy?

“Không, Diệp tổng nói đùa, sao tôi phải căng thẳng chứ?

“Ừ, nói cũng phải!”

Diệp Cảnh Thâm ra hiệu cho người bên cạnh Trần Thế Dân mang cho mình một chiếc ghế dài.

Ông ngồi xuống thở một hơi:

“Lão Trần, hai chúng ta đã quen biết được bao lâu rồi?”

Nhìn thấy Diệp Cảnh Thâm cuối cùng không đi xem xe hàng nữa, Trần Thế Dân cũng thở phào nhẹ nhõm:

“Ừ, đã hơn mười năm thì phải?”

“Đúng, hơn mười năm rồi…”

Diệp Cảnh Thâm liếc nhìn Trần Thế Dân.

Đột nhiên Trần Thế Dân cảm giác có chút chột dạ.

Hắn ta đang không biết phải trả lời thế nào với Diệp Cảnh Thâm, thì nghe được Diệp Cảnh Thâm như lẩm bẩm với chính mình:

“Mười mấy năm trước, anh mới đến Tỉnh Thành làm việc, nhiều lần vấp phải trắc trở, gặp rất nhiều phiền phức, cuối cùng lang thang đầu đường trong tuyệt vọng.”

Trần Thế Dân cũng nhớ đến lúc đó, hắn ta nói:

“Đúng, tôi còn nhớ, là Diệp tổng ngài giúp đỡ tôi.”

“Ừm, sau này, anh muốn tự mình gây dựng sự nghiệp, khi đó tôi mới bắt đầu quản lý Đa Nhĩ Vân, chỉ nghỉ, có thể giúp từng chút từng chút! Mới có hợp tác hơn mười năm này của chúng ta.”

Nói đến đây, Diệp Cảnh Thâm lại đưa mắt về phía Trần Thế Dân lần nữa.

“Lão Trần, những thứ này, anh còn nhớ không?”

“Ừ, nhớ, dĩ nhiên nhớ.”

Diệp Cảnh Thâm tiếp tục nói: “Khi đó, thiếu chút nữa chúng ta kết nghĩa anh em, mặc dù không lạy thành công, nhưng đã nhiều năm như vậy, tôi luôn xem ngài như người anh lớn của mình.

Những lời này, nói ra càng khiến Trần Thế Dân chột dạ hơn.

Hắn ta suy nghĩ một lúc, không biết trả lời như thế nào.

Đành phải cười trừ.

Mà lúc này, ở một bên khác.

Lục Lập Hành nhìn thấy Vạn Hổ thật sự bước vào nhà vệ sinh.

Anh đứng ở cửa lắng nghe một lúc.

Trong nhà vệ sinh, Vạn Hổ đang lớn giọng gọi điện thoại:

“Đúng vậy, anh Hải, ngài mau đến đi, tôi cảm thấy tôi sắp không ngăn được.”

“Ai nha, việc giữa ngài và Tiền tổng, ngài trở về sẽ giải quyết đi..”

“Diệp Cảnh Thâm đến thật, còn dẫn theo cái tên Lục Tiểu Phi kia!”

“Vâng, được, trước tiên tôi sẽ ổn định bên này, ngài tới thì được rồi…”

“Cúp máy trước…”

Cúp điện thoại xong, Vạn Hổ chuyện giải quyết sinh lý một chút, sau đó mới rửa tay rồi ngâm nga bài hát bước ra ngoài.

Lục Lập Hành vội vàng trốn về sau một chút.

Đợi Vạn Hổ đi xa, anh cũng lấy điện thoại ra.

Rất nhanh, gọi điện thoại.

Đầu dây bên kia, là giọng nói của Trần Lộ:

“Sao vậy người anh em họ Lục? Chúng tôi đang chạy đến kho hàng của các cậu nè? Năm phút nữa sẽ đến đó.”

“Ừ, được, nhanh hơn một chút, ngoài ra, anh Trần, có thể hay không chia nhóm người của anh thành hai đường, một nhóm người đến tòa nhà Hoa Điền, anh Phi đang ở bên đó.”

“Sao vậy?”

“Giúp chúng tôi ngăn lại một người…”

“Được, không thành vấn đề.”

Sau khi cùng Trần Lộ trao đổi xong, Lục Lập Hành mới rửa tay, xoay người rời đi.

Diệp Thâm Canh vẫn còn nói chuyện cũ với Trần Thế Dân.

Ông dường như không thể quên được, cứ liên tục nhắc về quá khứ.

Trần Thế Dân không còn cách nào khác ngoài việc ở một bên, lúng túng lắng nghe.

Nhìn thấy Vạn Hổ tới, Trần Thế Dân cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm, cũng không lắng nghe Diệp Cảnh Thâm lầm bầm.

Trực tiếp đứng lên, bước tới bên cạnh Vạn Hổ:

“Anh Hồ, đã giải quyết rồi?”

“Ừ, nước trong nhà vệ sinh mát thật đấy, mẹ nó vào mùa hè này, còn khá thoải mái!”

Vạn Hổ một bên nháy mắt cho Trần Thế Dân, một bên nói hươu nói vượn.

“Trần tổng, bọn họ vừa mới nói, năm chiếc xe khác sắp đến rồi, nếu không, tôi để đám anh em bắt đầu dỡ hàng được không? Ngài về trước đi, một hồi bận rộn sẽ rất đông người, sợ làm ngài bị thương.”

“Được, bắt đầu dỡ hàng đi!”

Diệp Cảnh Thâm đứng lên, kéo chiếc ghế dài sang một bên.

Sau đó, nhìn về phía Vạn Hổ:

“Tôi cũng tới dỡ.”

Trần Thế Dân và Vạn Hổ nhất thời cuống cuồng.

“Chuyện này sao có thể được? Diệp tổng, công việc này nên để chúng tôi làm là được rồi!”

“Ngài chính là Diệp tổng, sao ngài có thể làm cái việc này? Ngài hãy mau quay về đi?”

“Như vậy đi Diệp tổng, tôi sẽ tìm người đưa ngài về.”

Vạn Hổ trực tiếp cương quyết lên kế hoạch.

Nếu như có thể đưa Diệp Cảnh Thâm đi, thì không cần làm phiền Triệu Minh Hải đến.

Dù sao, hắn ta vẫn còn đang làm chuyện chính mà.

Hắn ta vừa nói, vừa hành động.

Nhưng mà, tay hắn ta còn chưa đụng vào Diệp Cảnh Thâm.

Thì thấy Diệp Cảnh Thâm nhấc nguyên chiếc ghế lên.

Rồi trước khi anh kịp phản ứng.

Một tiếng "bụp", chiếc ghế dài nện xuống đất.

“Hai cậu còn muốn lừa gạt tôi tới khi nào?”

Diệp Cảnh Thâm đã hoàn toàn nổi giận rồi:

“Nhìn tôi rất dễ bị lừa gạt sao?”

“Lão Trần, tôi và anh nói nhiều như vậy, là muốn anh hồi tâm chuyển ý, nhưng mà anh, anh lại…”

“Hơn mười năm! Hơn mười năm này chúng ta…”

“Còn cậu, Vạn Hổ, mặc dù cậu là người bên cạnh Triệu Minh Hải, nhưng tôi tự nhận tôi đối xử với cậu không tệ, Đa Nhĩ Vân đối xử với cậu cũng không bạc bẽo. Cậu đã làm nhiều chuyện sai trái như vậy, chúng tôi có đuổi cậu đi không?”

Vạn Hổ hơi sửng sốt.

Anh ta từ khi vào Đa Nhĩ Vân, quả thật làm rất nhiều chuyện sai trái.

Còn gây ra rất nhiều tổn thất cho Đa Nhĩ Vân.

Nhưng sau đó, đều không có biện pháp trừng phạt nào.

“Diệp tổng…”

Vạn Hổ muốn ngăn cản ông.

Nhưng Diệp Cảnh Thâm tràn đầy tức giận, sao lại nghe được lời nói bậy bạ của Vạn Hổ:

“Không phải muốn dỡ hàng sao? Dỡ đi! Tôi ngược lại muốn nhìn xem, các cậu có thể dỡ ra được thứ gì…”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment