Lúc Lục Lập Hành đến, vừa vặn nhìn thấy một màn này.
Anh ta đứng sau lưng Diệp Cảnh Thâm mà không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Vạn Hổ liếc nhìn, ngay lập tức chỉ tay vào Lục Lập Hành:
“Diệp tổng, ngài đang nói gì vậy? Có phải ngài đã nghe lời bàn luận gì của tiểu nhân đúng không? Là tên Lục Lập Hành này đi? Tôi đã sớm nhìn hắn ta không thuận mắt rồi, hắn ta muốn hợp tác với Đa Nhĩ Vân chúng ta, không thành công, liền nghĩ cách gây chia rẽ mối quan hệ của chúng ta, ngài không thể tin hắn ta!”
Lục Lập Hành hơi cau mày, nhưng lại không để ý đến Vạn Hổ.
Diệp Cảnh Thâm nghe được lời này, đột nhiên cười lên:
“Vạn Hổ, cậu thật sự coi tôi là người ngu sao?”
“Không có bằng chứng, liệu tôi có tin người khác mà không tin anh em mình không?”
“Người anh em họ Lục tất cả đều vì lợi ích của tôi, vì lợi ích của Đa Nhĩ Vân, mà các cậu, mới là con sâu lớn nhất của Đa Nhĩ Vân.”
“Không phải muốn nhận hàng sao? Sao không nhận? Cậu không nhận, tôi đến!”
Nói xong.
Diệp Cảnh Thâm bước đến trước chiếc xe đầu tiên, khi mọi người không phản ứng kịp, nhanh chóng mở cửa xe.
“Diệp tổng!”
Vạn Hổ và Trần Thế Dân muốn ngăn cản, đã không còn kịp rồi.
Khoảnh khắc tiếp theo.
Những giỏ hàng xuất hiện trước mặt hắn ta.
Diệp Cảnh Thâm cầm lấy túi nước ngọt từ giỏ hàng gần nhất.
Ông nhìn ngày tháng sản xuất phía trên, sau đó cười:
“Đến, ông chủ Trần, anh đến nhìn xem, nếu như tôi không nhìn lầm, những chai nước ngọt này, có phải đều đã hết hạn và có mùi đúng không? Và hai chiếc xe anh đã cho tôi xem trước đó, hoàn toàn không phải là một lô hàng đúng không?”
Trần Thế Dân bất động.
Diệp Cảnh Thâm không chút do dự đem túi nước ngọt ném xuống dưới chân hắn ta.
Lại cầm lấy kẹo cao su ở giỏ thứ hai:
“Những thứ này, là loại kẹo cao su mà các bé gái thích ăn, con gái tôi cũng rất thích, cứ đòi tôi mua mỗi ngày, nói rằng không chỉ ngọt mà còn thú vị nữa, anh nhìn cái này xem, cái này có phải là kẹo cao su không?”
Ném một cái xuống bên chân Vạn Hổ, Diệp Cảnh Thâm đi lấy mì ăn liền trong giỏ thứ ba.
Vạn Hổ và Trần Thế Dân hai mắt nhìn nhau, biết đã hoàn toàn không thể che giấu được nữa.
Họ hét lên với mấy người bên cạnh:
“Còn đứng ngây ở đó làm gì? Không chế hai người họ lại!”
Diệp Cảnh Thâm đứng cạnh xe: “Tôi xem ai dám!”
“Các cậu cũng đều là người của Đa Nhĩ Vân, sau này, còn muốn làm việc ở Đa Nhĩ Vân nữa không?”
Đám người đó đưa mắt nhìn nhau.
Đang lúc không biết làm thế nào, Vạn Hổ phía sau đột nhiên cười lớn:
“Ha ha ha, Đa Nhĩ Vân? Giám đốc Diệp, nếu ông đã biết, tôi cũng không sợ nói cho ông, hôm nay và sau này, sợ rằng ông không thể ở Đa Nhĩ Vân, cho nên, giữ lại bọn họ, hẳn là do tôi quyết định mà không phải là ông!”
“Còn đứng ngây ở đó làm gì? Lên đi!”
Một tiếng rống giận của Vạn Hổ, đám người đó nhanh chóng bao vây xung quanh Diệp Cảnh Thâm.
Lần này, bọn họ cũng không để ý thân phận của Diệp Cảnh Thâm, bước lên tóm lấy Diệp Cảnh Thâm.
Cạnh Lục Lập Hành cũng có hai người đang đứng.
Diệp Cảnh Thâm bị bắt đã hét to về phía bọn họ:
“Muốn động vào tôi thì không nên động vào người anh em họ Lục của tôi, các người, đều cút khỏi đây!”
Lục Lập Hành nhìn trò hề này, đột nhiên cười lớn.
Không đợi mấy người kia đến bắt anh, tự anh di chuyển một chiếc ghế đẩu cho mình, ngồi xuống.
Người đứng bên cạnh anh nhất thời ngơ ngác nhìn nhau, không biết nên làm cái gì.
Vạn Hổ và Trần Thế Dân cũng ngơ ngác.
“Mày, mày làm gì vậy?”
Lục Lập Hành nhìn hai người:
“Xem náo nhiệt!”
Dáng vẻ điềm tĩnh của anh, hoàn toàn chọc giận Vạn Hổ.
“Nhìn náo nhiệt cái rắm, bọn bây, lên!”
Hai người kia lại bước đến cạnh Lục Lập Hành lần nữa, khi tay họ sắp chạm vào quần áo của Lục Lập Hành.
Bỗng nhiên.
Sau lưng vang lên tiếng súng lớn.
Một lúc sau.
Một đám người vọt vào:
“Dừng tay!”
“Các người, đều bước sang một bên!”
Mọi người vội nhìn về phía cửa.
Khi nhìn thấy một nhóm cảnh sát xông vào, tất cả mọi người đều sửng sốt.
“Cái này… Tổ trưởng Vạn, làm sao đây?”
Vạn Hổ và Trần Thế Dân cũng bối rối.
“Cảnh sát?”
Tiếp theo, họ liền thấy, tài xế của 5 chiếc xe kia chưa tới, toàn bộ đều đã bị khống chế bước vào!
Bọn họ nhìn Trần Thế Dân mặt mày rầu rĩ:
“Ông chủ Trần, thật xin lỗi, chúng tôi cũng không muốn…”
Trần Thế Dân ngã ngồi xuống đất theo bản năng.
Vạn Hổ khiếp sợ nhìn Lục Lập Hành: “mày báo cảnh sát?”
Lục Lập Hành cười lên:
“Thế nào? Không được chép sao?”
“Mày…”
Vạn Hổ rất tức giận, nhưng mà lại không dám phản bác.
Trần Lộ đã đến trước mặt Lục Lập Hành, và vỗ tay Lục Lập Hành thành công:
“Người anh em họ Lục, tôi đến đúng lúc chứ?”
“Ừ, cũng tạm!”
“Ha ha, nghe cậu khen tôi một câu thật khó,được rồi, đám người này, đều mang đi, trở về cẩn thận thẩm vấn!”
“Những hàng hóa này không được giao nhận, tất cả tịch thu thẩm tra, nhìn xem là ai ở sau lưng giở trò, đây là muốn hại người!”
Những cảnh sát còn lại lập tức bước tới, khống chế mấy người đó.
Được tự do, Diệp Cảnh Thâm bước đến cạnh Lục Lập Hành.
Trong lòng có chút sững sờ.
“Người anh em họ Lục, tôi…”
“Không sao, không cần phải nói gì cả, anh Diệp, anh cần nghỉ ngơi một chút, lát sau, anh còn phải gặp những người khác!”
Diệp Cảnh Thâm biết rằng Lục Lập Hành đang nói về Triệu Minh Hải và Tiền tổng.
Ông gật đầu.
Mặc dù trong lòng không muốn thừa nhận, nhưng bây giờ tình hình này, đã đủ để chứng minh, Lục Lập Hành nói, có thể đều là thật.
Vạn Hổ thấy vây, rất không phục hét to:
“Cảnh sát, cảnh sát, ngài không thể bắt tôi, lãnh đạo của chúng tôi sẽ lập tức đến ngày, ngài đợi một chút, buông tôi ra buông tôi ra!”
“Lãnh đạo của các cậu sao? Cậu nói Triệu Minh Hải của tòa nhà Hoa Điền sao?”
Trần Lộ trực tiếp dập tắt hy vọng của Vạn Hổ: “Bây giờ hắn ta, e rằng nó cũng nằm trong tay anh em chúng tôi rồi đấy? Chút nữa các cậu sẽ được gặp mặt! Dẫn đi!”
…
Trước cửa tòa nhà Hoa Điền
Triệu Minh Hải nhìn nhóm cảnh sát vây quanh mình, cả người ngây dại.
Lại nhìn Lục Tiểu Phi, khóe miệng Triệu Minh Hải giật giật:
Mày làm?”
Sau khi hắn ta nhận được điện thoại của Vạn Hổ liền vội vàng nói với Tiền tổng, xuống lầu, chuẩn bị lái xe đến kho hàng.
Nhưng làm sao cũng không nhĩ đến, ở dưới lầu sẽ gặp Lục Tiểu Phi và anh em nhà họ Tào.
Triệu Minh Hải đương nhiên không sợ hai anh em này..
Thậm chí còn kêu người đến giữ họ lại.
Lục Tiểu Phi có bệnh.
Tào Nhị Vượng gặp khó khăn ở chân.
Chỉ còn lại Tào Đại Vương là sức chiến đấu duy nhất, những người đó rất nhanh sẽ khống chế được họ.
Triệu Minh Hải tưởng rằng không sơ hở tý nào.
Nhưng thế nào cũng không nghĩ tới, cảnh sát lại đến.
Còn chỉ đích danh muốn tìm hắn ta.
Lục Tiểu Phi lạnh lùng nói: “Đây không phải là mày xứng đáng bị như vậy sao?”
Triệu Minh Hải hít sâu một hơi, chở cười lên:
“Mày thật sự cho rằng, họ có thể làm gì được tao sao? Lục Tiểu Phi, mày vẫn chưa biết gì về tao cả.”
“Được, tao vào trong một chuyến, nhưng còn ba đứa mày hãy cẩn thận chờ đợi, đợi tao, tao tuyệt đối sẽ không tha cho bọn mày?
“Còn Tào Nhị Vượng, cái chân còn lại của mày, trong hai ngày này mày hãy cẩn thận bảo vệ nó đi!”
“Đợi tao ra ngoài, sợ là sẽ không giữ được đâu~”
Tào Nhị Vượng lập tức giật mình một cái…
------
Dịch: MBMH Translate