Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 552 - Chương 552 - Diệp Cảnh Thâm Rời Khỏi

Chương 552 - Diệp Cảnh Thâm Rời Khỏi
Chương 552 - Diệp Cảnh Thâm Rời Khỏi

Anh ta khẩn trương kéo lấy Tào Đại Vượng và Lục Tiểu Phi:

“Tiểu Phi.”

“Không sao, đừng sợ, hắn ta không dám làm gì chúng ta đâu, việc lần này lớn như vậy, tôi không tin hắn ta có thể bình yên vô sự ra ngoài!”

Lúc này Tào Nhị Vương mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc Triệu Minh Hải rời đi còn cười.

Hắn ta liếc nhìn lên lầu, đó là vị trí của Tiền tổng đang đứng.

Nháy mắt với Tiền tổng rồi lúc này hắn ta mới rời đi.

Ở chỗ kho hàng.

Diệp Cảnh Thâm chán nản ngồi trên ghế.

“Người anh em họ Lục, cậu nói xem, việc này sẽ như vậy kết thúc chưa?”

Thật ra thì, trong lòng ông cũng đang nghiền ngẫm.

Luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.

“Cái này phải xem ngài, Vạn Hổ và Trần Thế Dân nhất định là hợp tác với Triệu Minh Hải, nhưng vì sao Triệu Minh Hải dám làm như vậy, tôi nghĩ, trong đầu ngài chắc cũng đã có biết rồi.”

Diệp Cảnh Thâm siết chặt nắm tay.

“Mà thôi, là tôi không muốn tin, có lẽ bây giờ, tôi nên đi tìm đáp án rồi.”

“Ừ. Sau này tôi sẽ không đồng hành với ngài, ngài có thể tự mình làm được phải không?”

“Có thể.”

Diệp Cảnh Thâm gật đầu.

Ông chậm rãi đứng dậy bước ra ngoài.

“Người anh em họ Lục, cảm ơn cậu!”

“Đừng khách sáo, đồn cảnh sát bên kia, tôi sẽ nhờ một vài ông chủ đến chào hỏi, Triệu Minh Hải tạm thời không thể ra ngoài.”

Cho dù không phải vì Diệp Cảnh Thâm mà chỉ vì Lục Tiểu Phi, thì anh cũng sẽ làm như vậy.

Tiền tổng có khả năng.

Nhưng mấy người La Thịnh Hành và Hà Chấn Viễn cũng không tệ.

Ra khỏi cửa, Lục Lập Hành lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi cho mấy người đó.

Nhìn thấy bóng lưng của Diệp Cảnh Thâm, Lục Lập Hành chợt trong lòng có hơi chua xót.

Đời này của anh, xung quanh đều là người tốt.

Nhưng.

Mùi vị bị người phản bội này, kiếp trước anh cũng đã cảm nhận qua.

Lục Lập Hành suy nghĩ, hay là kêu ông ấy lại.

“Anh Diệp.”

Diệp Cảnh Thâm hơi chấn động một chút, lúc xoay người lại, lộ ra sắc mặt mệt nhoài mà trước giờ chưa từng có.

Ông miễn cưỡng nặn ra một nụ cười:

“À? Người anh em họ Lục, sao vậy?”

Lục Lập Hành nói: “Nếu như, tôi nói là nếu như, Đa Nhĩ Vân không thể ở lại lâu hơn nữa, thì anh có thể đến siêu thị nhỏ của tôi, tuy không bằng Đa Nhĩ Vân, nhưng tôi tin, ngày sau nhất định có thể phát triển rất tốt.”

“Được.”

Diệp Cảnh Thâm gật đầu, lúc này mới rời đi.

Sau khi ông đi, Lục Lập Hành gọi cho mấy người La Thịnh Hành.

Sau khi gọi đánh tiếng xong, anh mới trở về siêu thị.

Việc sửa sang đang bước vào hồi kết thúc.

Anh phải đi nhìn xem.

Sau khi Triệu Minh Hải bị bắt đi, Lục Tiểu Phi cũng dẫn theo Tào Đại Vương và Tào Nhị Vương.

Trở lại siêu thị.

Mà lúc này ở tầng hai tòa nhà Hoa Điền.

Tiền tổng đang ngồi một mình trong phòng làm việc, lồng ngực phập phồng dữ dội.

Bên cạnh bà là một mớ lộn xộn.

Trước đó, bà ta và Triệu Minh Hải giữ lại.

Nhìn thấy xung quanh trống không, vẻ mặt Tiền tổng rất khó coi.

Bà ta cầm điện thoại lên, liền bắt đầu điên cuồng tìm mối quan hệ.

Nhiều năm như vậy, vẫn chưa có người nào có thể giống như Triệu Minh Hải, khiến cho bà ta vui vẻ.

Có thể liên lạc qua điện thoại.

Đầu dây bên kia đều sẽ cự tuyệt lạnh lùng.

Tiền tổng rất không hiểu:

“Tại sao? Tại sao không thể thả người? Tôi có tiền, tôi có thể đưa tiền!”

Người đầu dây bên kia có chút khó xử:

“Tiền tổng, có một số việc không thể giải quyết bằng tiền được, vừa rồi đã có người chào hỏi cấp trên rồi, chúng tôi không thể làm chủ được nha!”

“Vấn đề này, đã bị mọi người chú ý rồi, chỉ có thể công tư phân minh!”

“Đây chính là mười xe thực phẩm hết hạn sử dụng, toàn là đồ ăn vặt dành cho trẻ em, cô cũng biết, những thứ dành cho trẻ em luôn là thứ được coi trọng.”

“May mắn là phát hiện ra, nếu không có thể sẽ xảy ra án mạng, xin lỗi Tiền tổng, chúng tôi cũng bất lực…”

Tiền tổng giận dữ cúp điện thoại.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Bà ta nheo mắt một cái nhìn sang:

“Vào!”

Lúc Diệp Cảnh Thâm bước vào, nhìn thấy trong phòng lộn xộn.

Ông thở dài, bước tới đối diện Tiền tổng, đang muốn ngồi xuống.

Lại nghe Tiền tổng gào thét:

“Ai bảo cậu ngồi xuống?”

Diệp Cảnh Thâm sửng sốt một chút: “Tiền tổng…”

“Cậu cũng biết nơi đây tôi là ông chủ, tôi chưa cho quyền cậu, ai bảo cậu báo cảnh sát hả? Còn bắt Triệu Minh Hải? Bây giờ ông, đến dẫn Triệu Minh Hải về cho tôi!”

Tiền tổng hét lên điên cuồng.

Diệp Cảnh Thâm nhất thời cảm thấy có chút xót xa trong lòng.

Ông hít một hơi thật sâu, đợi một lúc mới nói ra lời trong lòng mà ông không muốn nói nhất:

“Chị có biết, Triệu Minh Hải đã làm cái gì?”

“Nói nhảm, dĩ nhiên tôi biết! Không phải chỉ là một ít thực phẩm hết hạn thôi sao? Làm sao mà cậu biết nó nhất định sẽ chết người hả? Hắn ta là Triệu Minh Hải, hắn ta muốn làm cái gì thì làm cái đó.”

“Tiền tổng!”

Diệp Cảnh Thâm không dám tin nhìn người phụ nữ trước mặt.

“Chị có biết chị đang nói cái gì không?”

“Làm sao tôi không biết? Diệp Cảnh Thâm cậu thì biết cái gì? Tôi có công ty lớn như vậy, lại vẫn một thân một mình, chỉ có Triệu Minh Hải có thể khiến tôi hạnh phúc, cậu hiểu không?”

Nói xong, Tiền tổng bước đến bên cạnh Diệp Cảnh Thâm.

“Đi nhanh, Diệp Cảnh Thâm, cậu cũng biết, tôi luôn coi cậu như em trai mà đối xử, cậu hẳn sẽ không phụ lòng chị chứ? Đây chính là ý nguyện duy nhất của chị, bây giờ cậu đến dẫn Triệu Minh Hải về đi, về sau, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ ở Đa Nhĩ Vân đều là cậu quyết định, như thế nào?”

Diệp Cảnh Thâm nhìn dáng vẻ của bà ta, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.

“Tiền tông, chuyện này, chị cũng biết đúng không?”

Tiền tổng không trả lời.

Vả mặt có chút lộ vẻ xúc động.

Diệp Cảnh Thâm chợt mỉm cười:

“Được, tôi đã biết câu trả lời rồi, chẳng qua là không nghĩ tới…”

Không nghĩ tới, luôn miệng nói coi ông như một người em trai, nhưng lại muốn hãm hại ông.

Dùng sức khỏe của rất nhiều người để hãm hại ông.

Diệp Cảnh Thâm thở dài.

Sau đó xoay người, không để ý ánh mắt Tiền Tổng, đi thẳng ra ngoài.

Sau khi mở cửa, ông mỉm cười:

“Vị trí tổng giám đốc Đa Nhĩ Vân này, ngài thu hồi lại đi, tôi không cần.”

Diệp Cảnh Thâm quay lại phòng làm việc của mình, sau đó đã thu dọn mọi thứ.

Cuối cùng ông nhìn phòng làm việc của mình một lần nữa, rồi xoay người rời đi.

Từ đây Đa Nhĩ Vân, không còn Diệp Cảnh Thâm nữa.

Vào buổi tối.

Lục Lập Hành về đến nhà, nấu ăn cho Cố Vãn Thanh.

Lại trông nom hai đứa nhỏ uống sữa và thay tã.

Sau khi thu dọn xong mọi thứ, anh ngồi trước tivi mà phát ngốc.

Trong tay cầm đồ điều khiển nhưng vẫn không có chuyển đài.

Cố vãn Thanh nhìn anh tò mò:

“Lập Hành, anh bị sao thế?”

Lục Lập Hành giơ tay ôm cố Vãn Thanh vào trong ngực.

“Không có gì, chỉ là nhớ đến anh Diệp.”

“Anh ấy sao thế? Nghiệm trọng không?”

Cố Vãn Thanh trở nên lo lắng.

Cùng một nhà Diệp Cảnh Thâm tiếp xúc lâu như vậy, Cố Vãn Thanh biết, Diệp Cảnh Thâm là một người rất tốt, cũng là một người ba, một người người chồng rất tốt.”

Cô không hy vọng ông có chuyện gì xảy ra.

Lục Lập Hành suy nghĩ, rồi kể chuyện ngày hôm nay cho Cố Vãn Thanh.

Cuối cùng, anh thở dài:

“Triệu Minh Hải bị bắt rồi, anh Diệp cũng tránh khỏi tai ương ngục tù, nhưng, cảm giác mất đi người thân, chắc là rất khó khăn phải không? Anh ấy luôn coi Tiền tổng như chị gái của mình.”

Lục Lập Hành có chút đau khổ.

Cố Vãn Thanh ôm lấy anh nhẹ nhàng.

“Đúng như vậy, nhưng mà đời người luôn có được và mất, đối với anh Diệp mà nói, sớm nhìn rõ hiện thực, có lẽ cũng không phải một chuyện xấu. Lập Hành, anh đừng lo lắng nữa, chuyện này nhất định sẽ không bao giờ xảy ra với chúng ta.”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment