Nghe được lời này, Lục Lập Hành mới cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn một chút.
Anh nhẹ nhàng ôm Cố Vãn Thanh:
“Ừ, anh biết. Cho nên…”
Nói xong, Lục Lập Hành bắt đầu cúi đầu, tiến lại gần Cố Vãn Thanh.
Cố Vãn Thanh né về phía sau một chút theo bản năng:
“Anh, anh muốn làm gì?
“Vợ ơi, hôm nay tâm tình anh không được tốt, không thể hôn một cái sao?”
Lục Lập Hành thấy Cố Vãn Thanh không muốn, đột nhiên tâm tình thật tốt mà chu môi lên, giả vờ dáng vẻ làm nũng.
Cố Vãn Thanh sững sờ tại chỗ.
Cô chưa từng thấy Lục Lập Hành như vậy bao giờ.
Anh vừa nói lời như vậy xong, khiến trái tim cô cũng mềm nhũn.
Muốn lui về sau nhưng vừa muốn an ủi anh.
“Anh anh, em…”
Đã “em” nửa ngày, Cố Vãn Thanh hạ quyết tâm, nói:
“Được, vậy thì hôn một cái.”
“Được.”
Lục Lập Hành cười như không cười, anh cố tình đặt má phải của mình trước mặt Cố Vãn Thanh.
Ra hiệu cho Cố Vãn Thanh hôn mình.
Mặc dù cũng không phải lần đầu tiên hôn, nhưng mà Cố Vãn Thanh vẫn cảm thấy có chút thẹn thùng.
Cô nhìn xung quanh, chắc chắn hai đứa nhỏ không có nhìn cô.
Mới nhắm mắt lại, dè dặt đưa đôi môi đỏ mọng của mình lên.
Sau đó.
Giống như chuồn chuồn chạm nước, hôn lên má Lục Lập Hành.
Tiếp đó, cô nhanh chóng quay đầu.
Không nhìn đến Lục Lập Hành.
Nhưng đúng lúc này, cô chợt nghe thấy tiếng “A a” lớn của hai đứa nhỏ.
Cố Vãn Thanh tưởng là có chuyện gì, vội vàng nhìn sang hai đứa nhỏ.
Vào giờ phút này, bọn nhỏ đang nằm bò trên tấm thảm mà Lục Lập Hành đã làm cho bọn nhỏ.
Đang nhìn chằm chằm với đôi mắt to, nhìn xem ba mẹ.
Em gái còn không ngừng “A a a a” giống như muốn nói gì đó.
Chỉ tiếc.
Cô còn không biết mở lời.
Chỉ có thể cuống cuồng nhìn về bọn họ.
Cố Vãn Thanh nhất thời có chút ngượng ngùng:
“Anh nhìn anh kìa, hai đứa nhỏ còn ở đây, anh nhất quyết đòi hôn.”
“Ha ha, không sao, bọn nhỏ nhìn không hiểu đâu.”
“Làm sao anh biết bọn nhỉ nhìn không hiểu? Anh nhìn bọn nhỏ đi, hai đứa nhỏ đây là đang trách mắng chúng ta đấy!”
“Sao em biết? Anh cảm thấy, bọn nhỏ nhất định là cũng muốn hôn hôn.”
“A? Không thể nào?”
“Sao mà không biết? Em nhìn xem.”
Lục Lập Hành nói xong, đứng dậy bế em gái lên.
Bé gái vừa rời khỏi mặt đất, liền bắt đầu đạp mạnh hai chân vui vẻ.
Một bên tung tăng một bên cười vui vẻ.
Cười cười, cô bé chợt ôm lấy mặt Lục Lập Hành, “Bẹp” một lần, hôn lên.
Dường như cuối cùng đã thỏa mãn rồi.
Đứa nhỏ còn vui hơn nữa.
Cô bé vui vẻ xoay người lại, dường như muốn đến gần bên cạnh Cố Vãn Thanh hơn.
Cánh tay nhỏ không ngừng vươn về phía Cố Vãn Thanh.
Lục Lập Hành buồn cười đưa cô bé vào tay Cố Vãn Thanh.
Đứa nhỏ lại phấn khích ôm cánh tay Cố Vãn Thanh, “Bẹp” hôn lên.
Hôn xong ba và mẹ, đứa nhỏ cuối cùng mới bắt đầu vui vẻ chơi đùa với ngón tay của mình.
Giống như rất thỏa mãn.
Mà còn anh trai nằm trên mặt đất, cũng bắt đầu học dáng vẻ của em gái, hô lên.
Lục Lập Hành mỉm cười:
“Xem đi, anh đã nói mà? Bọn nhỏ cũng muốn hôn hôn, em nhìn xem, em gái đã hôn xong, giờ đến anh trai cũng bắt đầu.”
“Anh trai của chúng ta, cũng đã lớn rồi~”
Lục Lập Hành nói xong, cũng bế anh trai lên.
Anh trai cũng học dáng vẻ em gái, hôn ba xong rồi, sau đó tiến đến hôn mẹ.
Hai đứa nhỏ đều có được thứ chúng muốn.
Nằm xuống ghế sô pha vui vẻ chơi đùa.
Lục Lập Hành cũng đế ngồi bên cạnh bọn nhỏ:
“Nhìn đi, anh đã nói gì ấy nhỉ, bọn nhỏ muốn hôn hôn.”
Cố Vãn Thanh mười phần bất lực:
“Thật sự thấy cái gì học cái gì.”
“Đúng vậy, một thời gian nữa, sẽ dần lớn lên và hiểu chuyện.”
“Ha ha, bây giờ vẫn còn sớm? Nhưng mà Lập Hành, lúc này cũng không có chuyện gì, nếu anh lo lắng cho anh Diệp như vậy, chúng ta đi tìm họ được không? Trước đó, Tiểu Vân cũng sẽ đến chơi với bọn em mỗi tối, mà hôm nay không có đến, em cũng có hơi lo lắng.”
“Được!”
Cả hai người tâm đầu ý hợp.
Nhanh chóng đứng dậy, thu dọn đồ đạc để cùng hai bảo bảo xuất phát.
…
Nhà họ Diệp.
Đã đến giờ ăn cơm rồi.
Nhưng Diệp Cảnh Thâm luôn ở trong phòng, không bước ra ngoài.
Diệp Tiểu Vân đã làm xong bài tập lo lắng hỏi:
“Mẹ, ba con không ăn cơm sao? Con đi gọi ba được không?”
“Đừng đi!”
Bạch Vân vội vàng ngăn cản cô bé: “Hãy để ba con yên tĩnh một chút, không sao đâu, con chừa cơm lại cho ba con đi, chúng ta ăn trước.”
“Vâng ạ!”
Diệp Cảnh Thâm bĩu môi, muốn nói điều gì đó.
Nhưng cuối cùng, vẫn không nói gì.
Ăn cơm xong.
Vốn dĩ là đến nhà họ Lục chơi.
Diệp Tiểu Vân nhẹ nhàng kéo quần áo của Bạch Vân:
“Mẹ. nếu không con gọi ba đi tìm hai bảo bảo chơi được không? Có lẽ ba sẽ ổn khi nhìn thấy hai bảo bảo.
Bạch Vân thở dài thật mạnh: “Ôi, ba con, cần nghỉ ngơi, Tiểu Vân ngoan, hôm nay không đi tìm họ, ngày mai lại đi. Hãy để ba con nghỉ ngơi một chút.”
“Vâng vâng, được!”
Tuy nói như vậy, nhưng mà Diệp Tiểu Vân vẫn cảm thấy được.
Trước kia mình không dám nói lời nào, cũng là bởi vì thấy hai bảo bảo mới khá hơn.
Có lẽ khi ba nhìn thấy hai bảo bảo thì tâm tình sẽ tốt hơn, cũng sẵn sàng bước ra ngoài.
Nhưng.
Làm sao mới có thể làm cho ba nhìn thấy họ chứ?”
Diệp Tiểu Vân suy nghĩ một hồi, quyết định ra ngoài tìm chị Vãn Thanh
Cùng chị Vãn Thanh cẩn thận nói chuyện, chị Vãn Thanh là một người tốt như vậy, chắc chắn sẽ sẵn lòng giúp đỡ cô bé.
Nghĩ như vậy, Diệp Tiểu Vân len lén ra cửa.
Mới vừa đi đến cửa, mở cửa, Diệp Tiểu Vân đã nhìn thấy.
Chị Vãn Thanh và anh Lục đẩy xe cho bé bước đến.
Diệp Tiểu Thanh ngây người một chút:
“Anh Lục? Chị Vãn Thanh? Anh chị đến rồi?”
“Đúng vậy, đến tìm em chơi, em đang muốn đi đâu vậy? Có chuyện phải ra ngoài sao?”
Diệp Tiểu Thanh vội vàng lắc đầu:
“Không không không, em không có chuyện gì, em là… em chính là muốn đi tìm anh chị, anh Lục, anh mau xem ba em đi, ba đã không ra khỏi phòng cả một buổi chiều rồi, cơm tối cũng chưa ăn.”
Vừa nóng xong, Diệp Tiêu Vân tủi thân đến mức gần như khóc.
Lục Lập Hành vừa nghe thấy lời này, vội vàng đẩy hai bảo bảo vào sân.
Bạch Vân nhìn thấy bọn họ cũng kinh ngạc vui mừng:
“các cậu đến rồi? Mau ngồi, tôi đi gọi ông Diệp một chút.”
Bạch Vân nhường chỗ cho hai người ngồi rồi đi gọi Diệp Cảnh Thâm.
Nhưng đã gọi hai tiếng, cũng không có bất kỳ phản ứng gì.
Bạch Vân thở dài: “Ôi, anh Diệp anh ấy…”
“Không sao đâu, hãy để anh ấy nghỉ ngơi một chút đi. Chúng ta ngồi đây nói chuyện một lái rồi đi, cơ thể anh Diệp không sao là được.”
“Được được, các cậu ngồi đi, tôi đi rửa trái cây cho hai người,”
Rất nhanh trái cây đã được mang lên.
Lục Lập Hành và Cố Vãn Thanh cũng không vội rời đi.
Ở trong sân, cùng Diệp Tiểu Vân chơi một lúc lâu.
Diệp Tiểu Vân dù sao tuổi cũng còn nhỏ, rất nhanh đã quên mất những buồn phiền vừa rồi.
Đã có rất vui vẻ với hai bảo bảo..
Chín giờ tối.
Lục Lập Hành mới ôm hai đứa nhỏ vào xe đẩy cho bé, chuẩn bị đi về.
Trước khi đi, Lục Lập Hành suy nghĩ, vẫn bước đến cửa phòng Diệp Cảnh Thâm:
“Anh Diệp, chúng tôi về đây, nếu có chuyện gì xảy ra, nhớ gọi chúng tôi.”
Không nhận được phản hồi, Lục Lập Hành chuẩn bị rời đi.
Ngay tại lúc này.
Cửa bỗng nhiên mở ra.
“Người anh em họ Lục, tôi đã nghĩ xong rồi, nếu như cậu không ngại, tôi sẽ đi nơi đó giúp cậu một tay…”
------
Dịch: MBMH Translate