Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 560 - Chương 560 - Muốn Đi Tỏ Tình Với Kim Lâm Hả

Chương 560 - Muốn Đi Tỏ Tình Với Kim Lâm Hả
Chương 560 - Muốn Đi Tỏ Tình Với Kim Lâm Hả

Nói đến Kim Lâm, mặt Lâm Vãn Âm hơi đỏ lên.

Cô cúi thấp đầu, không nói gì.

Thu Tư Tư nhìn thấu tâm tư nho nhỏ của cô ngay lập tức :

"Ơ, còn ngại ngùng nữa cơ, Vãn Âm, thích thì cứ đi tỏ tình đi, cậu mà cứ tiếp tục bày vẽ như vậy, thì Kim Lâm thành của nhà người khác mất! Sinh nhật ngày mốt, mình có thể tổ chức một bữa tiệc sinh nhật cho cậu, hơn nữa, mời Kim Lâm, cậu phải biểu hiện cho tốt đó."

"Ai nha, Tư Tư, cậu. . ."

"Ha ha ha, không cần cảm ơn mình, Vãn Âm, chúng ta chỉ là có xuất thân không giống nhau thôi, cậu vĩ đại hơn so với bất cứ ai trong bọn mình, cậu xem, mình cũng có thể trở thành bạn của cậu, chắc chắn Kim Lâm cũng có thể!"

Thu Tư Tư vừa nói, vừa kéo tay Lâm Vãn Âm:

"Mình đã tìm người hỏi thăm rồi, cái tên Kim Lâm này ấy, tuy rằng hơi rắm thối một tí, nhưng nhân phẩm cũng không tệ đâu, hơn nữa thường xuyên âm thầm giúp đỡ một vài bạn học nghèo khó. . ."

Đầu Lâm Vãn Âm càng cúi thấp.

"Mình, mình biết. . ."

Đương nhiên là cô biết.

Trước kia, Kim Lâm chính là giúp cô như vậy.

Chỉ là đã nhiều năm trôi qua, cậu đã quên mất rồi.

"Biết là tốt rồi, vậy chuẩn bị tỏ tình đi, mình chờ tin tức tốt của cậu. Được rồi, làm việc trước đã, lại có khách đến đấy!"

Lâm Vãn Âm gật đầu.

Trong khi hai người nói chuyện, có bốn năm người đàn ông bước vào cửa.

Người đi đầu là một tên vạm vỡ đầu trọc.

Trên cánh tay còn xăm hình xăm.

Thu Tư Tư thấy bọn chúng, rụt cổ, lẩm bẩm:

"Bọn chúng lại tới nữa. . ."

Hôm trước các cô bắt đầu đến làm thêm, năm người này đã từng đến.

Lúc ấy thái độ đối với các cô thật sự không tốt.

Bộ dạng cà lơ phất phơ.

Lúc đó ông chủ vẫn còn ở đây, nói lời phải quấy với bọn chúng, bọn chúng mới đàng hoàng ăn gà rán rồi đi.

Nhưng không ngờ ngày hôm qua bọn chúng cũng đến đây.

Vừa vào cửa đã huýt sáo với Thu Tư Tư và Lâm Vãn Âm.

Hai người thật cẩn thận làm đồ ăn cho bọn chúng, bưng trà rót nước.

Chờ bọn chúng ăn xong rời đi, Thu Tư Tư còn cầu nguyện trong lòng, xin đừng cho cô đụng phải loại khách như vậy nữa.

Nhưng Thu Tư Tư không ngờ, hôm nay bọn chúng lại xuất hiện.

Tên đàn ông đầu bóng lưỡng đi đầu dựa vào cạnh quầy, lại huýt sáo với hai người:

"Cô gái nhỏ, giống ngày hôm qua, mỗi người một phần gà rán, lại thêm một phần khả(1). . . Cái kia gọi là gì ấy nhỉ?"

Người bên cạnh hắn cười tươi hùa theo:

"Cocacola. . ."

"Đúng đúng đúng, thêm một phần cocacola, à đúng rồi, Cương Tử, qua phía đối diện, lấy hai thùng bia lại đây, hôm nay mọi người không say không về."

Thu Tư Tư vừa nghe vậy, thấy tình hình không ổn.

Cô nhanh chóng nói: "Trong quán chúng tôi không được uống rượu."

Tên đàn ông đầu trọc quay đầu, tức cười nhìn cô:

"Không thể uống rượu? Cô chắc chứ? Cô gái nhỏ, không cho chúng tôi uống rượu, vậy chúng tôi phải làm chuyện khác rồi."

Hắn vừa nói, ánh mắt vừa nhìn lên người Thu Tư Tư.

Thu Tư Tư sợ tới mức rụt cổ:

"Nhưng mà chỗ chúng tôi. . ."

Cô mới nói được một nửa đã bị Lâm Vãn Âm ngắt lời.

Lâm Vãn Âm đi tới: "Tư Tư."

"Các anh à, thật là ngại quá, Tư Tư còn nhỏ, như vầy nhé, tôi sắp xếp một chỗ trong góc cho các anh, nếu các anh muốn uống rượu thì phải qua bên đó uống?"

"Như vầy còn nghe được, bộ dạng của cô bé thật tươi ngon!"

Tên đàn ông đầu trọc nở nụ cười, lộ ra một hàm răng vàng:

"Lát nữa anh thưởng cưng tiền boa, làm cho tốt đó nha!"

"Cám ơn."

Lâm Vãn Âm nở một nụ cười tiêu chuẩn.

Sau đó dẫn đám người đó vào trong góc.

Vị trí trong góc đó dựa vào cửa sổ, cảnh vật càng đẹp.

Mấy người liền không nói thêm gì nữa.

Chẳng qua, ánh mắt của bọn chúng chưa từng rời khỏi người Lâm Vãn Âm một giây nào.

"Dáng người của cô nàng này quả thật không tệ, xem cái mông này, vòng eo nhỏ, ôi, tôi thích."

Ánh mắt tên Cương Tử vừa đi lấy bia tràn đầy tia dâm uế nói.

Tên đầu đảng đầu trọc vỗ một cái vào sau ót Cương Tử:

"Nghĩ cái gì đó, anh Đầu Trọc của mày cũng thích đây này."

Cương Tử lập tức cúi đầu khom lưng:

"Anh Đầu Trọc, em sai rồi, em sai rồi, của anh, là của anh, hắc hắc, nào, em mở bình rượu cho anh."

"Ừm, vậy còn được!"

Đầu Trọc tiếp tục nhìn về phía Lâm Vãn Âm.

Dù có bình tĩnh đến đâu, trong lòng Lâm Vãn Âm vẫn thấy rất khó chịu.

Cô chỉ hy vọng bọn chúng nhanh đi đi.

Vì thế, chạy nhanh đi rán gà.

Đợi làm xong tất cả đồ ăn, cô bưng gà rán lên cùng Thu Tư Tư.

Mấy người kia đã mở năm bình rượu .

Thấy bọn họ, anh Đầu Trọc thò tay muốn sờ lên người Lâm Vãn Âm.

Lâm Vãn Âm nhanh chóng né tránh .

Anh Đầu Trọc rơi vào khoảng không, cũng không tức giận.

Mà cười nâng chén rượu về phía Lâm Vãn Âm:

"Sớm muộn gì cũng có một ngày, em phải uống rượu với anh, chờ đó mà xem!"

Lâm Vãn Âm cười gượng, nhanh chóng lôi Thu Tư Tư rời khỏi đó.

Đi đến trước quầy, Thu Tư Tư bĩu môi, hơi tức giận:

"Vãn Âm, sao cậu không cho mình đuổi bọn chúng đi? Cậu xem bọn chúng kìa, sao ngày nào cũng đến? Chỗ của chúng ta cũng đâu phải chỗ để uống rượu chứ, quán đối diện kia mới đúng."

Lâm Vãn Âm đưa ngón tay chặn ở môi:

"Suỵt, không thể để cho bọn chúng nghe thấy những lời này, có lẽ đây là thú vui của bọn chúng? Không sao, sắp đi rồi, chúng ta đừng đắc tội bọn chúng."

"Được rồi, ai, cũng không biết đám này là thứ người gì, thật là."

Thu Tư Tư rất tức giận.

Nhưng dù sao cũng đang làm công cho người khác, các cô không thể gây chuyện được.

Chỉ muốn dàn xếp ổn thỏa.

Bên cửa sổ.

Anh Đầu Trọc vừa uống rượu, vừa nhìn về phía Lâm Vãn Âm.

Cương Tử cầm bình rượu đi qua, nói:

"Anh Đầu Trọc, vì sao chúng ta phải tới đây uống rượu ạ? Nơi này không hề thích hợp để uống rượu mà!"

Đầu Trọc nở nụ cười: "Mày thì biết cái gì?"

Cương Tử nhìn theo hướng mắt của Đầu Trọc, trong nháy mắt đã hiểu rồi:

"Anh Đầu Trọc, anh thật sự coi trọng hai con nhóc kia à?"

Anh Đầu Trọc cười càng đáng khinh hơn:

"Mày nói xem, nếu hai con nhóc như vậy có thể ở dưới thân mình. . . Ừm? Ha ha ha, chắc là thoải mái lắm đây?"

Cương Tử trở về chỗ cũ tưởng tượng hình ảnh đó một chút, gật gật đầu:

"Anh Đầu Trọc nói có lý, thật vậy!"

"Vậy không phải được rồi sao, đến uống mấy ngụm rượu đáng giá thật, sớm muộn gì cũng có một ngày hai cô gái nhỏ này là của tao!"

"Ha ha ha, anh Đầu Trọc yên tâm, bọn họ chắc chắn sẽ là của anh! Đến lúc đó, để cho các anh em cũng chia một chén canh nha?"

"Không thành vấn đề!"

Anh Đầu Trọc đang vui vẻ nên cũng đáp ứng.

Cương Tử và Đầu Trọc cùng nhìn nhau trong chốc lát.

Lúc này mới hỏi:

"Nhưng mà anh Đầu Trọc à, chỗ anh Hải phải làm sao đây? Anh đấy đã đi vào bao lâu rồi, còn có thể đi ra không?"

Nói đến chuyện này, Đầu Trọc cũng thở dài:

"Ai, ai biết được? Nếu thật sự không được, chúng ta nghĩ cách để anh ấy đi ra đi, không có anh Hải, tình hình kinh tế của chúng ta khó khăn quá !"

"Đúng vậy, gần đây cũng không có tiền uống rượu !"

Cương Tử rất chán nản.

Đầu Trọc lại vỗ một cái lên đầu của hắn:

"Uống rượu!"

Đám người càng uống càng hăng say.

Sau khi uống hết rượu, Đầu Trọc ra hiệu cho Cương Tử đi lấy thêm.

Thu Tư Tư sốt ruột.

"Vãn Âm, cậu xem kìa, bọn chúng còn muốn uống nữa, này. . ."

Lâm Vãn Âm nhìn nhìn người ở trước cửa, lúc này mới đi đến.

Cẩn thận dè dặt nói:

"Các anh này, thật sự là ngại quá, hôm nay người trong quán khá nhiều, đều đang xếp hàng, hay là, hôm khác các anh lại đến uống nhé?"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment