Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 559 - Chương 559 - Thì Ra Cũng Có Chuyện Khiến Anh Sợ Hãi

Chương 559 - Thì Ra Cũng Có Chuyện Khiến Anh Sợ Hãi
Chương 559 - Thì Ra Cũng Có Chuyện Khiến Anh Sợ Hãi

Lục Lập Hành vươn tay đến.

Cố Vãn Thanh theo bản năng cầm lấy.

Anh cũng thuận thế kéo cô vào trong lòng, vòng tay ôm chặt lấy cô từ sau lưng.

Tựa đầu lên bờ vai của Cố Vãn Thanh:

"Vãn Thanh."

"Ừm?"

"Anh chỉ là hơi sợ."

Cố Vãn Thanh nghiêng mặt qua, dán mặt mình lên mặt của Lục Lập Hành:

"Sợ cái gì?"

"Sợ em gái lớn lên sẽ bị ăn hiếp, con bé là một cô gái."

"Con gái, dù sao vẫn rất khó."

Tuy rằng Lục Lập Hành nói không quá rõ ràng, nhưng Cố Vãn Thanh hiểu được ý của anh ngay.

Cô nhẹ nhàng cầm tay anh:

"Lập Hành, sao anh lai khác với người khác đến thế? Người khác đều rất thiên vị con trai, cho rằng con gái là phải gả ra ngoài, là bát nước hắt ra ngoài, đều. . ."

"Bọn họ nói bậy!"

Lục Lập Hành bỗng nhiên nổi cáu:

"Gả ra ngoài thì sao? Gả ra ngoài cũng là con gái của Lục Lập Hành anh, gả ra ngoài thì nó thay đổi thân phận luôn sao? Không hề!"

"Nó là công chúa nhỏ của em và anh, là áo bông nhỏ(1) của chúng ta, là sự tiếp diễn của sinh mệnh hai người chúng ta, anh không cảm thấy có chỗ nào khác so với con trai."

Áo bông nhỏ: ví con gái như áo bông nhỏ, vừa thân thiết hiểu lòng cha mẹ vừa ấm áp dịu dàng.

Cố Vãn Thanh ngơ ngác nhìn Lục Lập Hành.

Tuy biết rằng anh không thiên vị, nhưng đây là lần đầu tiên nghe anh nói những lời này.

Cô xoa nhẹ khuôn mặt khuôn mặt của anh:

"Cho nên, anh sợ cái gì? Không cần phải sợ."

"Anh xem, em ở đây, anh ở đây, ca ca cũng ở đây, chúng ta có nhiều người yêu con bé như vậy, con bé sẽ được bảo vệ thật tốt."

"Ừm, được."

Lục Lập Hành gật đầu, lại tựa đầu lên bờ vai Cố Vãn Thanh.

Như vậy, có thể khiến anh an tâm.

"Cho nên, rốt cuộc anh bị làm sao vậy?"

Cố Vãn Thanh không quay đầu qua được, cũng không thèm quay nữa, cứ nhìn như vậy mà hỏi anh.

Lục Lập Hành nghĩ một lát, mới nói:

"Em có nhớ Kim Lâm không?"

"Ừm, nhớ, con trai của ông chủ Kim."

"Cậu ta thích một cô gái, ngày mai cô gái đó sẽ gặp nguy hiểm, hơn nữa, là theo cách cực kỳ thê thảm. . ."

Cố Vãn Thanh lập tức chui ra khỏi ngực của Lục Lập Hành.

Nụ cười tươi trên mặt cũng biến mất.

Lục Lập Hành không có nói rõ, nhưng cô nghe hiểu.

Theo cách cực kỳ thê thảm. . .

Đối với một cô gái mà nói, chuyện cực kỳ thê thảm, không phải là. . .

Cố Vãn Thanh không dám nghĩ nữa.

Cô vô thức che miệng, sau đó lại buông ra:

"Vậy còn ngơ người ở đây làm cái gì? Nhanh đi cứu người thôi."

Cuối cùng cô cũng đã hiểu, tại sao Lục Lập Hành trở về vẫn cứ nhìn về phía con gái của mình.

"Anh không biết giờ cô ấy đang ở đâu, anh bảo Kim Lâm đi cứu, cũng đã nhờ anh Trần giúp đỡ, chắc là không có việc gì đâu, nhưng. . ."

Nhưng cứ nghĩ đến kết quả ở kiếp trước.

Lục Lập Hành liền cảm thấy khó chịu.

Lúc trước anh còn tưởng rằng, Kim Lâm và Lâm Vãn m tách ra là bởi vì một vài hiểu lầm nào đó.

Không thể nào ngờ đến nguyên nhân lại là như vậy.

Hơn nữa, có một cô gái nhỏ bên cạnh Lâm Vãn m thậm chí mất luôn cả mạng.

Cố Vãn Thanh hiểu ý của Lục Lập Hành.

"Anh sợ có điều bất trắc?"

"Ừm."

"Vậy nghĩ thêm cách khác xem, nếu thật sự không được anh cũng đi đi, Lập Hành, em ở nhà một mình cũng có thể chăm sóc tốt các cục cưng, anh yên tâm."

Lục Lập Hành quay đầu lại nhìn nhìn hai cực cưng đang ngủ say.

Cuối cùng gật đầu:

"Được, anh cũng đi, anh Phi về nhà rồi sao?"

"Ừm, đi rồi, em đã nói với anh ấy đón Lập Chính lên luôn, đúng rồi Lập Hành, anh cả nói có người tìm anh mua nấm linh chi, còn gọi điện thoại cho anh nữa, nói là người tỉnh thành, anh cũng quen biết, tên là Thu gì gì đó. . ."

"Thu Xán?"

"Đúng rồi, là tên này, bảo nếu anh có thời gian thì gọi lại, nói là chắc chắn sẽ cho anh một cái giá vừa lòng."

Lục Lập Hành gật đầu.

Lần trước Thu Xán đã từng nói chuyện này với anh.

"Được, anh biết rồi, chờ chuyện của Kim Lâm và Lâm Vãn m kết thúc, anh sẽ liên hệ lại với cậu ta."

"Vâng."

Lục Lập Hành đi ra ngoài, gọi điện thoại luôn cho Kim Lâm:

"Ở đâu?"

Sau khi Kim Lâm nói địa chỉ cho anh, anh nhanh chóng đi đến chỗ Kim Lâm.

Cố Vãn Thanh ở nhà một mình, nhìn các cục cưng đã ngủ say.

Cũng đi đến bên cạnh em gái, đắp chăn cho cô bé.

Như vậy, có thể an tâm một chút.

Nửa giờ sau, Lục Lập Hành gặp được Kim Lâm.

Nhìn thấy bộ dạng sứt đầu mẻ trán của cậu ta, Lục Lập Hành hỏi:

"Sao rồi? Có tin tức gì không?"

Kim Lâm lắc đầu:

"Không, chúng tôi đã gọi điện cho tất cả những người bạn cùng lớp của Lâm Vãn m, những người có điện thoại chúng tôi đều đã gọi hết, nhưng cũng không biết hai người Lâm Vãn Âm đi đâu. Còn lại một số người không có điện thoại, chúng tôi mới vừa tìm được địa chỉ, có một số người về quê, còn trong tỉnh thành thì có mười hai người, tôi và Lư Diệu Văn chuẩn bị đến nhà họ hỏi."

"Được, tính thêm phần của tôi!"

Lục Lập Hành chìa tay bảo Kim Lâm đưa danh sách.

Kim Lâm nhìn anh, hơi hoảng hốt:

"Sao anh không quay về ở cạnh vợ con?"

"Bọn họ không có việc gì, đã đến nước này rồi, cứu người quan trọng hơn."

Lục Lập Hành vô thức trả lời.

Kim Lâm hơi ngây ra.

Một lát sau, cậu gật đầu:

"Được! Bốn nhà ở phía sau này để cho anh, mập mạp, tám nhà còn lại hai người chúng ta chia nhau đi."

"Được!"

Lư Diệu Văn cũng nhanh chóng chạy lại.

Sau khi chia nhau, mấy người bắt xe.

Trước khi lên xe, Kim Lâm gọi Lục Lập Hành lại:

"Người anh em."

Lục Lập Hành hơi sửng sốt, quay đầu lại:

"Sao vậy?"

Kim Lâm nghiêm túc trước nay chưa từng có nói:

"Dù cho kết quả có thế nào đi nữa, Kim Lâm tôi thừa nhận người anh em như anh, trước kia là tôi không đúng, sau này có việc gì, nhớ tìm tôi, nếu tôi có thể làm được, thì tuyệt đối sẽ không nói một chữ không."

Kim Lâm không thể nào ngờ, Lục Lập Hành sẽ đích thân đến giúp.

Người này quả thật giống như lời ông Kim nhà mình nói, khác với những người khác.

Kim Lâm có mộ loại cảm giác mơ hồ rằng bọn họ là bạn bè lâu năm.

Nhưng rõ ràng bọn họ vừa biết nhau được vài ngày.

Nhưng có lẽ sau này, sẽ quen biết một khoản thời gian rất lâu.

"Vô cùng vinh hạnh."

Lục Lập Hành gật đầu: "Đi thôi, xuất phát."

"Được, xuất phát."

. . .

Một ngõ hẻm ở nơi nào đó của tỉnh thành.

Có một quán gà rán.

Lúc này không phải là giờ cơm.

Nhưng trong quán lại ngồi đầy người.

Đơn giản là vì trong quán này, có hai nhân viên phục vụ vô cùng xinh đẹp.

Một người thì dịu dàng hào phóng.

Một người thì vô cùng đáng yêu.

Hai cô gái nhỏ mặt tạp dề, bận rộn.

Cô gái nhỏ mặt tròn mới vừa bưng lên một phần gà rán, quay đầu lại, nhìn về phía cô gái dịu dàng:

"Vãn m, vẫn còn một phần nữa, nhanh lên nha."

"Biết rồi biết rồi, Tư Tư, đừng hối!"

Hai người này, chính là Lâm Vãn Âm và Thu Tư Tư.

Làm thêm ở quán gà rán này, chính là công việc của bọn họ.

Chẳng qua, bởi vì chuyện trong nhà Thu Tư Tư.

Hai người phải bí mật đi làm.

Thu Tư Tư sợ mình bị người trong nhà bắt trở về.

Cô rất hưởng thụ loại cảm giác được làm việc này, thật là vui vẻ.

"Biết rồi biết rồi, lại có người tới nữa rồi, mình đi dọn bàn đây ~"

Thu Tư Tư chạy rất nhanh, nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ cái bàn bên cạnh.

Mà Lâm Vãn m đang rán gà ở sau quầy, buồn cười lắc lắc đầu.

Chắc có lẽ không ai ngờ đến, Thu Tư Tư sẽ đến làm nhân viên phục vụ?

Hai người đã làm việc ở đây được hai ngày rồi.

Đã làm quen được với tất cả quy trình công việc rồi.

Ông chủ yên tâm giao cửa hàng cho bọn họ, đi nghỉ lễ rồi.

Sau khi Thu Tư Tư đem lên một phần gà rán nữa, trở về nháy mắt với Lâm Vãn m:

"Vãn Âm, lần này chắc chắn chúng ta sẽ có thể kiếm được rất nhiều tiền, ông chủ nói có trích phần trăm."

"Ừm, đúng vậy."

"Vậy cậu có tính toán gì không? Ngày mốt chính là sinh nhật của cậu, cậu thực sự không tính thổ lộ với Kim Lâm sao?"

Hai người vui vẻ trò chuyện.

Không hề cảm nhận được, nguy hiểm sắp xảy ra. . .

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment