Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 558 - Chương 558 - Lớn Lên Nhất Định Phải Bảo Vệ Em Gái Nha

Chương 558 - Lớn Lên Nhất Định Phải Bảo Vệ Em Gái Nha
Chương 558 - Lớn Lên Nhất Định Phải Bảo Vệ Em Gái Nha

Đây là một tòa biệt thự nhỏ.

Ba tầng lầu, khuôn viên chỉ có một nhà.

Kim Lâm và Lư Diệu Văn đứng ở cửa, ngẩn ngơ:

"Cậu xác định đây là nhà của Thu Tư Tư?"

Lư Diệu Văn cũng nghi hoặc.

"Số 88 đường Hoài Hải, quả thật là nơi này, đúng mà!"

"Nhưng, Lâm Vãn Âm không phải là cô nhi sao?"

"Đúng là cô nhi, nhưng Thu Tư Tư. . . tôi biết rồi, chắc có lẽ Thu Tư Tư là kiểu con gái rất có giáo dục, cho nên mới có thể chơi chung với Lâm Vãn Âm, cũng không chê cô ấy, Lâm Vãn Âm có thể có người bạn như vậy, có thể thấy được chính cô ấy cũng là một người vô cùng tốt, Kim Lâm, mắt nhìn của cậu thật sự không tệ chút nào."

"Được rồi, đừng nhiều lời, tiến lên gõ cửa, hỏi xem tình hình."

"Ừm."

Lư Diệu Văn gật đầu.

Cậu bước nhanh lên trước, gõ vang cửa nhà.

Chỉ một lát sau, một ông cụ mở cửa;

"Các cậu tìm ai?"

Lư Diệu Văn ép mình nở một nụ cười tự cho là hiền lành nhất:

"Ông ơi, xin hỏi Thu Tư Tư có ở nhà không? Chúng cháu là bạn học của cô ấy."

"Tư Tư?"

Ông cụ đẩy nhẹ kính mắt:

"Không phải con bé đi làm thêm với bạn học rồi sao? Các cậu không biết sao?"

"A? Làm thêm?"

Lư Diệu Văn hơi ngớ ra.

Ông cụ gật đầu:

"Ừm, trước lúc nghỉ lễ đã nói với tôi là muốn đi làm thêm, tôi không đồng ý, nó tự chạy đi làm, nghỉ lễ cũng không chịu về nhà."

"Ách. . . Vậy. . ."

Lư Diệu Văn cũng không biết nên nói gì nữa.

"Ngại quá ông à, vậy chúng con đi hỏi những người bạn khác."

"Ừm, được, hỏi xong nhớ quay lại nói với tôi một tiếng với, ai, con nhóc con này thật sự là càng ngày càng không nghe lời, cám ơn nha."

"Vâng Vâng."

Sau khi chào tạm biệt ông cụ, Lư Diệu Văn và Kim Lâm cùng cảm thấy chán nản.

"Thu Tư Tư cũng đi ra ngoài làm thêm, xem ra chắc là đi chung với Lâm Vãn Âm, Lâm à, vậy phải làm sao bây giờ?"

"Tìm tiếp, không phải đi cùng bạn học sao? Cậu có biết những người khác trong lớp bọn họ ở chỗ nào không? Chúng ta hỏi từng người một."

"A? Vậy. . . Vậy phải hỏi tới khi nào?"

"Vậy cậu còn có cách nào khác không?"

Lư Diệu Văn lắc đầu.

Cậu thật đúng là không có cách nào tốt hơn.

"Vậy đi thôi, tôi đi hỏi thăm."

Lư Diệu Văn lại cầm cuốn sổ nhỏ của mình, bắt đầu gọi điện thoại.

Trước cửa biệt thự mà bọn họ vừa mới rời khỏi.

Ông cụ đóng cửa, thở dài, đi vào trong nhà.

Nghe thấy động tĩnh, trong nhà có tiếng của một người thanh niên truyền ra:

"Ông nội, là ai vậy?"

"Bạn học của Tư Tư."

Ông cụ đấm đấm lưng mình, than nhẹ một tiếng:

"Cũng không biết rốt cuộc Tư Tư đã đi đâu nữa, thật là, con làm anh kiểu gì thế, ngay cả em gái của mình mà cũng không trông nom được."

Người thanh niên nở nụ cười:

"Ha ha, ông nội, Tư Tư chính là bị người trong nhà làm hư, đâu có gì lạ đâu, nó cũng không nghe lời của con mà!"

"Hừ!"

Ông cụ hừ lạnh một tiếng:

"Ông nói cho con biết, nhanh nhanh tìm Tư Tư về cho ông, cháu gái của ông yêu kiều yểu điệu như vậy, không thể chịu khổ bên ngoài được."

"Được được được, con biết rồi ông nội, ngài đi nghỉ ngơi trước đi."

Ông cụ gật đầu.

Mới vừa đi đến cửa phòng, lại quay đầu lại:

"Tiểu Xán à, cây linh chi mà lần trước con nói đến, đã tìm được người chưa?"

"Chưa ạ, con gọi điện thoại mấy lần, bọn họ đều nói anh ta không có ở nhà, đến tỉnh thành rồi, nhưng tỉnh thành lớn như vậy, con biết đi đâu mà tìm chứ, ai, từ từ đi, ngày nào đó gặp được thì con nói cho ông."

"Tìm nhanh một chút, cây linh chi lớn như vậy, cũng không thể để rơi vào trong tay người khác."

"Con biết rồi ông nội!"

Người thanh niên nói xong, cầm sách giáo khoa vào nhà học bài.

Nếu Lục Lập Hành ở đây thì nhất định có thể nhận ra.

Thanh niên này là Thu Xán.

Mà Thu Tư Tư, chính là em gái ruột của cậu.

Là cháu gái nhỏ của nhà họ Tư.

Từ nhỏ Thu Tư Tư đã được nuông chiều, con bé nói thế nào thì người trong nhà bèn làm theo thế ấy.

Ngay cả Thu Xán cũng không có cách nào đối phó với cô.

Người duy nhất có thể khiến cho cô nghe lời, chính là một người bạn học kiêm chị em tốt của cô.

Thu Xán nhớ, em gái thường xuyên nhắc tới người chị em này trước mặt cậu.

Nói là cô nhi, mặt mũi cực kỳ xinh đẹp, học rất giỏi, năm nào cũng lấy được học bổng.

Học phí để đi học cũng đều là tự kiếm được, vô cùng lợi hại.

Cô muốn học tập ở người chị em này nhiều hơn.

Cho nên mới đi theo người ta đi làm thêm trong kỳ nghỉ hè.

"Người chị em này tên là gì nhỉ?"

"À, hình như tên là Lâm Vãn Âm?"

"Nhưng làm sao tìm được bọn họ đây?"

Thu Xán cũng lâm vào mờ mịt. . .

"Ai, thôi bỏ đi, người làm anh này sẽ chiều em thêm một lần nữa vậy, để em làm chuyện mà bản thân muốn làm đi? Về phần áp lực trong nhà, để anh gánh vậy."

Thu Xán nghĩ như thế.

. . .

Lục Lập Hành Về đến nhà, các cục cưng đã ngủ mất rồi.

Anh đi đến bên cạnh hai cục cưng, tay chân nhẹ nhàng nằm xuống.

Nhìn bọn chúng.

Hai nhóc con kia ngủ ngủ, còn chảy cả nước miếng.

Lục Lập Hành cũng không chê, lấy khăn tay lau thật cẩn thận.

Vừa lau, vừa cười.

Cố Vãn Thanh ở cửa nhìn thấy cảnh này, không có đi cản trở.

Nhưng.

Một lát sau, cô phát hiện, sau khi Lục Lập Hành lau cho anh trai xong, liền đứng ở bên cạnh em gái.

Nhìn con bé, than thở.

Than thở hết lần này đến lần khác.

Còn chưa đủ, anh còn bắt đầu lầm bầm lầu bầu;

"em gái à, khi lớn lên nhất định phải nghe lời đó nhé."

"Gặp phải người xấu phải nói với ba và mẹ, phải học cách xin sự giúp đỡ của người bên cạnh, phải. . ."

"Ai, thôi bỏ đi, chờ con lớn lên, con ở đâu ba sẽ ở ngay đó?"

Dường như hành động này làm cho anh trai nằm bên cạnh rất không vừa lòng.

Tên nhóc kia trở mình một cái, chu chu miệng, quay mặt về phía Lục Lập Hành.

Lục Lập Hành cũng không giúp nó lật người lại.

Lại bắt đầu lẩm bà lẩm bẩm:

"Anh trai, con đã nghe thấy những gì ba nói với em gái rồi đúng không?"

"Tương lai, lúc không có ba bên cạnh, con chính là chỗ dựa của em gái có biết không?"

"Phải luôn luôn bảo vệ em gái, phải canh giữ ở bên cạnh em gái."

"Phải giúp đỡ em gái, không thể để cho em gái bị ăn hiếp."

"Bằng không, ba sẽ không tha cho con."

Nghe đến đó, Cố Vãn Thanh rốt cục không nhịn được mà nở nụ cười.

"Lập Hành, anh thiên vị rõ ràng quá đi."

Lục Lập Hành sửng sốt, bỗng nhiên cũng tự cười theo:

"Thiên vị sao?"

"Đúng vậy, anh xem anh đi, sao anh chỉ chăm chăm bảo vệ em gái, còn tới lượt anh trai, thì bảo nó cũng bảo vệ em gái, nếu anh trai không chịu thì sao, người ta còn nhỏ như vậy."

"Ai. . ."

Lục Lập Hành lại thở dài:

"Trên thế giới này, xác suất con gái gặp phải nguy hiểm quá cao, anh, anh không yên tâm. . ."

Nhớ tới chuyện của Lâm Vãn Âm, Lục Lập Hành liền cảm thấy khó chịu.

Cô còn là một cô nhi, không ai có thể giúp đỡ.

Lục Lập Hành nghĩ đến, nếu em gái trưởng thành, căn cứ theo gen di truyền của anh và Cố Vãn Thanh.

Chắc chắn vẻ ngoài cũng sẽ rất xinh đẹp.

Tỷ lệ gặp phải người xấu càng lớn hơn nữa.

Tuy rằng chờ đến khi em gái lớn lên, xã hội đã rất thái bình rồi.

Nhưng.

Lục Lập Hành vẫn cảm thấy lo lắng.

Quả nhiên nuôi con gái hao tâm tổn trí hơn so với nuôi con trai.

Cố Vãn Thanh thấy vẻ mặt Lục Lập Hành có hơi uể oải.

Cô lo lắng hỏi:

"Sao vậy?"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment