Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 557 - Chương 557 - Tìm Lâm Vãn Âm

Chương 557 - Tìm Lâm Vãn Âm
Chương 557 - Tìm Lâm Vãn Âm

Lục Lập Hành nghiêm túc nhìn Kim Lâm:

"Tôi không có đùa với cậu, tôi phải ở bên cạnh vợ con không có thời gian, hơn nữa, đó là người cậu thích, tôi cảm thấy, cậu nên làm chút gì đó."

"Có lẽ, trải qua lần này, Lâm Vãn Âm sẽ là của cậu rồi !"

Kim Lâm nghi ngờ nhìn Lục Lập Hành.

Tuy rằng anh nói rất hời hợt.

Nhưng không biết tại sao.

Trong đầu Kim Lâm dường như có một tiếng nói vẫn luôn bảo cậu rằng.

Tin tưởng anh.

Tin tưởng anh!

Tiếng nói này càng lúc càng lớn.

Thế cho nên, Kim Lâm bắt đầu nghi ngờ phán đoán của mình.

Nghĩ một chút, cậu vẫn gật nhẹ đầu:

"Được, tôi tin anh một lần."

"Ừm, đi đi."

Kim Lâm xoay người, cùng chào Kim Trì, sau đó chạy về hướng trường học.

Nếu thật sự là buổi tối ngày mai, thì hết thảy vẫn còn kịp. Kim Trì vốn còn muốn nói gì đó với Kim Lâm.

Nhưng chưa kịp.

Thấy Lục Lập Hành cũng đi ra chuẩn bị rời khỏi, Kim Trì tò mò gọi Lục Lập Hành lại:

"Cậu Lục à, cậu nói cái gì với thằng nhóc thối kia vậy? Sao nó lại chạy nhanh như vậy?"

"Không có gì, chỉ là dạy cậu ấy làm thế nào theo đuổi con gái nhà người ta một chút mà thôi, chắc là cậu ấy đi áp dụng đó?"

"À à, là vậy à, vậy cậu dạy nó nhiều một chút, nó quá ngốc, không biết cái gì cả!"

Lục Lập Hành gật đầu, lúc này mới rời đi.

. . .

Trong trường.

Lư Diệu Văn đang thu xếp hành lý.

Mấy ngày nay là thời gian nghỉ lễ của trường học.

Tuy rằng trong cuộc thi cuối kỳ đã rớt mất một môn, nhưng mấy chuyện này không ảnh hưởng đến tâm trạng của tiểu mập mạp.

Cậu vừa hát nghêu ngao, vừa nhét quần áo của mình vào.

Suy nghĩ kỳ nghỉ hè này cậu phải đi làm một chút chuyện nào đó vui vui.

Chính lúc này.

Cửa ký túc xá đột nhiên bị đẩy ra.

Lư Diệu Văn tò mò quay đầu qua, thấy Kim Lâm đang vọt đến rất nhanh.

Kéo tay cậu lại:

"Mập à, đi!"

Lư Diệu Văn còn chưa kịp thả quần áo trong tay xuống, cứ như vậy bị Kim Lâm lôi đi.

"Ai ai ai? Lâm à cậu làm gì vậy? Mạnh lên từ hồi nào vậy ? Cậu đợi tôi một chút, tôi vẫn chưa sắp xếp đồ đạc xong mà!"

"Còn sắp xếp cái gì? Theo tôi đi ra ngoài."

Kim Lâm rất sốt ruột.

Cậu giật lấy quần áo trong tay Lư Diệu Văn, ném vào ký túc xá.

Lư Diệu Văn thấy quần áo bị ném trên mặt đất.

Cậu càng mờ mịt hơn :

"Cậu. . . Cậu. . . Lâm à trước tiên cậu nói xem rốt cuộc muốn làm gì?"

"Cứu Lâm Vãn Âm!"

"A?"

Vừa nghe vậy, Lư Diệu Văn cũng không rảnh lo đến quần áo trên mặt đất nữa.

Bắt đầu chạy theo Kim Lâm:

"Lâm Vãn Âm? Cô ấy bị sao vậy?"

"Đi đâu cứu? Còn phải làm cái gì? Có cần tôi gọi hết bạn trong lớp luôn không?"

"Lâm à, Lâm, nói chuyện với cậu đó?"

Lư Diệu Văn chạy đến nỗi thở hồng hộc.

Mãi cho đến khi đến dưới ký túc xá, Kim Lâm mới ngừng lại.

Lư Diệu Văn thấy bộ dáng mê mang của cậu, càng mê mang hơn:

"Lâm à, cậu bị sao vậy? Không phải nói đi cứu người hả?"

Kim Lâm nghiêm túc nhìn bốn phía một chút, mê mang quay đầu:

"Mập à, cậu có biết Lâm Vãn Âm ở đâu không?"

Lư Diệu Văn: ? ? ?

"Không phải cậu nói muốn đi cứu Lâm Vãn Âm sao? Cậu không biết cô ấy ở đâu?"

"Không biết."

"Vậy thì tại sao phải đi cứu cô ấy?"

"Cô ấy gặp nguy hiểm."

"Cậu không biết cô ấy ở đâu thì sao cậu lại biết cô ấy gặp nguy hiểm? Lâm à, cậu rốt cuộc đang nói cái gì vậy?"

Kim Lâm: . . .

Cậu phát hiện hiện giờ việc trao đổi với Lư Diệu Văn là cực kỳ khó khăn.

"Ai, sao cậu lại không hiểu lời tôi nói chứ? Là Lục Lập Hành nói cho tôi biết Lâm Vãn Âm gặp nguy hiểm bảo tôi đi bảo vệ cô ấy, không phải là hiện tại cô ấy đang gặp nguy hiểm, mà là trong tương lai không xa sẽ gặp nguy hiểm, cậu hiểu chưa?"

"Ách. . ."

Lư Diệu Văn nghiêm túc suy nghĩ lời Kim Lâm nói một chút.

Một hồi lâu sau mới phản ứng lại:

"Cậu đang nói đến cái người biết tiên đoán kia hả? Người mà đã nói với cậu là Lâm Vãn Âm thích cậu đó?"

Kim Lâm gật đầu.

"Không phải là cậu không tin lời anh ta nói sao?"

"Ai, cậu có thể đừng nói nhiều lời vô ích nữa không? Rốt cuộc cậu có biết Lâm Vãn Âm ở đâu hay không?"

Lư Diệu Văn lắc đầu: "Tôi không biết."

Kim Lâm: . . .

Đột nhiên cậu bỗng có cảm giác hình như mình đang đàn gảy tai trâu ấy.

"Không biết thì cậu nói nhiều như vậy làm cái gì? Được rồi, nói cho tôi biết làm sao tìm Lâm Vãn Âm? Bình thường không phải cậu giỏi tìm lắm sao? Còn là người tin tức linh thông của trường chúng ta nữa mà."

"Chuyện này. . . Để tôi nghĩ xem."

Lư Diệu Văn chống đầu ngồi xổm xuống.

Suy nghĩ một lát, cậu mới nói:

"Đi thôi, quay về ký túc xá, tìm buồng điện thoại, tôi gọi điện thoại hỏi bạn bè bên đại học Y Khoa một chút, xem bọn họ có biết không, hiện nay đều đang nghỉ lễ, chưa chắc có thể tìm được!"

Trước mắt cũng chỉ có cách này .

đại học Công Nghiệp và đại học Y Khoa đều rất lớn.

Nếu chỉ dựa vào bản thân thì chắc chắn không thể tìm được.

Kim Lâm lại lôi Lư Diệu Văn trở về ký túc xá, quẹo qua một góc cua.

Đi tới buồng điện thoại bên cạnh.

Kim Lâm tiến lên đút thẻ điện thoại của mình vào.

Lư Diệu Văn cũng không khách sáo, lấy ra danh bạ điện thoại mà mình quý trọng cất kỹ bấy lâu, quay số điện thoại.

Kim Lâm đứng ở bên cạnh, ngẩng đầu liếc nhìn vầng dương trên bầu trời.

Đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười.

Cậu lại thật sự đi tin lời nói của Lục Lập Hành, không đi chuẩn bị thổ lộ, mà lại ở đây tìm Lâm Vãn Âm.

Chỉ có điều.

Tuy rằng buồn cười, nhưng cảm thấy mình làm chuyện đáng làm.

Trong lúc suy nghĩ, Lư Diệu Văn đã treo điện thoại.

Kim Lâm nhanh chóng nhìn về phía cậu:

"Sao rồi? Tìm được rồi sao?"

Lư Diệu Văn lắc đầu:

"Bọn họ nói, lúc đi ngang qua ký túc xá của Lâm Vãn Âm đã xem thử rồi, ngày hôm qua Lâm Vãn Âm đã rời khỏi trường học rồi."

"Đi đâu vậy? Về nhà?"

"Theo lý mà nói, nghỉ lễ thì chắc là về nhà, nhưng Lâm Vãn Âm là cô nhi mà! Cô ấy làm gì có nhà? Các bạn học của cô ấy nói, kỳ nghỉ hàng năm cô ấy đều sẽ đi làm thêm, kiếm tiền đóng học phí cho bản thân."

"Vậy đi đâu làm thêm?"

Kim Lâm lòng nóng như lửa đốt.

Lư Diệu Văn phất tay:

"Chuyện này tôi cũng không biết nữa, tôi nghe nói bởi vì Lâm Vãn Âm rất xinh đẹp, các cô gái trong trường đều ghen tị với cô ấy, cho nên cô ấy không có bao nhiêu người bạn thân thật sự, cô gái duy nhất chơi thân với cô ấy tên là Thu Tư Tư."

"Đó là ai?"

"Chính là cô gái mang kính mắt tròn tròn, khuôn mặt cũng tròn tròn, ngày nào cũng ở cùng Lâm Vãn Âm đó, cực kỳ đáng yêu."

Thấy Lư Diệu Văn càng nói càng xa.

Kim Lâm lại sốt ruột :

"Cậu nói chuyện này để làm gì? Vấn đề bây giờ là, làm thế nào chúng ta tìm được Lâm Vãn Âm."

Nếu thật sự đi làm thêm , tỉnh thành lớn như vậy, tìm kiểu gì chứ.

Kim Lâm bị làm khó.

Lư Diệu Văn nói:

"Không phải ngày mốt là sinh nhật của cô ấy sao? Đến lúc đó chẳng phải chúng ta sẽ gặp được sao? Lâm à, có phải là cậu căng thẳng hơi quá rồi không?"

"Ngày mốt, tôi sợ không kịp. . ."

"A? Nguy hiểm sẽ đến nhanh như vậy sao? Nói như vậy. . ."

Lư Diệu Văn cũng lâm vào trầm tư.

Một lát sau, cậu ngẩng đầu lên:

"Hay là để tôi hỏi xem Thu Tư Tư ở đâu? Chúng ta đến nhà Thu Tư Tư hỏi thử xem?"

Kim Lâm lập tức quay đầu qua.

"Mau hỏi đi."

"Được!"

Lư Diệu Văn lại đứng dậy, gọi điện thoại. . .

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment