"Chúc mừng kí chủ nhận được một cẩm nang tin tức. Cẩm nang tin tức đã được cất vào trong balo. Ký chủ chú ý kiểm tra và nhận."
Lục Lập Hành im lặng, lại là một tin tức đến từ tương lai.
Dựa theo kinh nghiệm mà bản thân đã đúc kết được sau nhiều lần nhận được tin tức đến từ tương lai.
Tất cả tin tức đến từ tương lai đều không tốt. Hơn nữa, nó chắc chắn còn liên quan đến người ở bên cạnh hắn, hoặc là người vừa mới tiếp xúc với hắn không laai.
Lần này, chẳng lẽ là Kim Lâm?
Hắn nhớ tới lúc gặp gỡ Kim Lâm ở kiếp trước.
Khi đó cậu ta đã 40 tuổi, phát tướng, nhưng vẫn độc thân.
Lúc uống say nói về mối tình đầu vẫn luôn khóc.
Mà mối tình đầu của cậu ta là Lâm Vãn Âm.
Lúc đó Lục Lập Hành không để ý, cho nên không hỏi.
Bây giờ nghĩ kỹ lại, Lâm Vãn Âm đương nhiên là cũng thích Kim Lâm/
Vậy tại sao bọn họ lại không ở bên nhau?
Giữa hai người bọn họ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó?
Hay là Lâm Vãn Âm gặp chuyện không may?
Lục Lập Hành nghĩ tới đó liền mở cẩm nang tin tức ra.
Rất nhanh, một tin tức đã xuất hiện trong đầu của hắn:
"Hai ngày sau là sinh nhật của hoa khôi trường đại học Y Khoa - Lâm Vãn Âm. Nhưng vào 8 giờ tối ngày hôm trước, ở vị trí cách cửa sau trường đại học Y Khoa 1km, Lâm Vãn Âm và bạn thân Thu Tư Tư đã gặp phải du côn, dẫn tới việc trong hai người có một người chết, một người bị thương. Lâm Vãn Âm là người còn sống, nhưng bởi vì tổn thương quá nặng nề. Ngày hôm sau, cô không có mặt ở sinh nhật. Từ đó trở đi, cô cũng biến mất khỏi tầm mắt của mọi người..."
Lục Lập Hành sững sờ.
Gặp du côn?
Ở thời đại này, bởi vì đường truyền thông tin không tốt, kinh tế cũng chưa phát triển.
Cho nên ý thức của mọi người cũng không quá cao, đúng thực là có tồn tại du côn, ăn cướp,...
Hơn nữa, bọn họ còn thường đi theo một nhóm.
Chẳng lẽ...
Lâm Vãn Âm...
Lục Lập Hành lập tức lo lắng.
Không được, hắn phải đi nhắc nhở Kim Lâm, còn phải đi cứu người nữa.
Lục Lập Hành lấy điện thoại ra.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Trần Lộ:
"Có chuyện gì thế cậu Lục? Muốn hỏi về Triệu Minh Hải hả? An tâm đi, nhiều ông chủ tới thăm hỏi như thế, Triệu Minh Hải không ra được đâu, hắn ta vẫn đang bị giam giữ!"
"Không phải, có chuyện khác."
"Hả? Chuyện gì vậy?"
Trần Lộ vừa nghe thấy thế liền định thần lại.
Mặc dù anh là cảnh sát giao thông, nhưng sau chuyện của Triệu Minh Hải, anh vẫn được nhận sự ca ngợi rất lớn, hơn nữa còn được tăng giá trị.
Nhóm người La Thịnh Hành khi thấy anh cũng khen một buổi, nói anh là một đứa cháu rể rất đáng để cho bọn họ tự hào.
Cho nên, Trần Lộ khỏi phải nói cũng biết anh biết ơn Lục Lập Hành như thế nào.
Lúc này, anh nghe thấy Lục Lập Hành nói còn có chuyện khác, lập tức định thần.
"Có phải lại sắp có chuyện gì xảy ra rồi không?"
"Đúng vậy, cho nên tôi muốn nhờ anh Trần giúp đỡ một chút. 8 giờ tối mai, anh có thể dẫn theo vài cảnh sát đi tới vị trí cách cửa sau trường đại học Y Khoa 1km được không? Chỗ đó có thể sẽ phát sinh chuyện nguy hiểm gì đó."
Trần Lộ gật đầu:
"Được, tôi lập tức đi nói chuyện với cục cảnh sát."
"Được."
Lục Lập Hành cúp điện thoại, hắn vẫn cảm thấy bất an, cho nên lập tức quay đầu đi tìm Kim Lâm!
Trên lầu.
Kim Lâm đã gặp được Kim Trì.
Hiện tại cậu đang tranh luận với Kim Trì.
"Cha, tại sao cha lại muốn mở cửa hàng trà ở nơi như thế này? Lại bởi vì Lục Lập Hành à?"
"Cha nhìn đi, nơi này thật sự thích hợp để mở một cửa hàng trà sao?"
"Con cảm thấy nơi này nhìn như sắp bị đóng cửa? Con nghĩ cha đùa, không ngờ lại là nghiêm túc!"
"Lục Lập Hành làm bậy làm bạ, mọi người không ngăn cản hắn thì thôi, còn ủng hộ hắn. Cha nghĩ gì thế?"
"Nếu cha dư tiền thì có thể cho con, con đi mua thêm một vài thứ cho Lâm Vãn Âm!"
Kim Lâm vừa mở miệng liền nói liên tục không ngừng.
Kim Trì cũng không tức giận, chỉ đứng yên nhìn cậu:
"Được rồi, được rồi, cậu Lục nói nơi này có thể kiếm được tiền. Cha tin cậu ấy, con thích thì cứ phàn nàn, nhưng đừng để cho cậu Lục nghe được. Với lại, cha đã mua cửa hàng này rồi, dùng tên của con."
"Hả?"
"Hả!"
Kim Lâm không dám tin.
Cậu dùng vẻ mặt khiếp sợ nhìn Kim Trì:
"Mua lại? Ở một nơi cũ nát như này, nơi này còn chẳng có người tới nữa chứ. Cha mua lại? Cha...cha..."
Cậu ngoài kêu 'cha' nửa ngày, cũng chẳng biết nên nói gì nữa.
Cậu chỉ có thể yên lặng thở dài:
"Được, được lắm, cha bị Lục Lập Hành tẩy não rồi. Thôi bỏ đi, chúng ta cũng không thiếu một chút tiền ấy, cha muốn mua gì thì mua đi."
"Tên nhóc này..."
Kim Trì nghe xong thì cười không ngừng:
"Con và cô bé kia sao rồi? Sau khi con tốt nghiệp, cha sẽ cho con đi cầu hôn cô bé ấy."
"Cha đừng quan tâm tới việc đó, cha cứ chuẩn bị tiền đi, khi nào chúng con kết hôn sẽ nói cho cha biết."
"Ha ha ha, được được được."
Trong lúc hai người đang nói chuyện, giọng nói của Lục Lập Hành vang lên:
"Kim Lâm."
Kim Lâm im bặt, quay đầu:
"Sao anh cũng đi lên đây? Muốn chia sẻ một vài cách thức theo đuổi con gái à?"
Lục Lập Hành chưa kịp trả lời, thì cậu đã bị Kim Trì gõ đầu một cái:
"Tên nhóc thối, nói chuyện không biết lớn nhỏ gì cả, nói chuyện với cậu Lục phải khách khí một chút biết chưa, sao lại ăn nói như thế hả?"
Sau khi dạy dỗ Kim Lâm xong, Kim Trì nhìn sang Lục Lập Hành:
"Cậu Lục, không phải cậu nói là muốn đi về sao? Sao thế? Tìm tên nhóc thối nhà tôi có chuyện gì à?"
Lục Lập Hành gật đầu:
"Kim Lâm, cậu đi theo tôi một chút."
Kim Lâm đang định phản bác, thì chợt nhận ra Lục Lập Hành dường như không phải đang nói đùa.
Ít nhất thì lúc nãy khi ở nhà vệ sinh, hắn không nghiêm túc như thế.
Lời phản bác đi đến miệng bị cậu nuốt về.
Sau đó, cậu ngoan ngoãn đi tới bên cạnh Lục Lập Hành:
"Sao thế?"
Lục Lập Hành ra hiệu cho cậu đi cùng với mình.
Khi hai người đi tới chỗ mà Kim Trì không nhìn thấy được, hắn mới nói:
"Lâm Vãn Âm gặp nguy hiểm."
"Hả? Anh nói cái gì?"
Kim Lâm khiếp sợ nhìn Lục Lập Hành.
Một lúc sau, cậu mới cười nói:
"Tôi nói này, anh không làm nghề xem bói đáng tiếc thật đó."
"Mặc dù anh rất có thực lực, nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy đó chỉ là trùng hợp."
"Anh chắc chắn là đã điều tra sở thích của tôi và cha tôi rồi, anh cũng đã sớm biết sức khỏe của cha tôi rồi phải không?"
"Mặc dù tôi không biết tại sao anh biết được chuyện này, nhưng mà giáo viên của tôi đã nói với tôi rằng, không được mê tín, phải tin tưởng khoa học..."
Kim Lâm còn chưa nói xong đã bị Lục Lập Hành đánh gãy.
"Sinh nhật của Lâm Vãn Âm là ngày mốt phải không?"
Kim Lâm sững sờ.
Sau đó lập tức chỉ vào Lục Lập Hành:
“Anh còn đi nghe ngóng sinh nhật của người ta nữa hả? Có bao nhiêu người làm việc cho anh ở trong tỉnh thành này vậy? Có thể điều tra kỹ tới mức này ư?"
"Tôi không giỡn với cậu, Kim Lâm, nếu như cậu không muốn mất đi Lâm Vãn Âm, thì đừng đợi tới ngày mai, từ ngày hôm nay, cậu phải luôn đi theo cô ấy, cô ấy đi đâu thì cậu đi đó, một bước cũng không rời!"
Mặc dù hệ thống nói thời gian là vào 8 giờ tối mai.
Nhưng bởi vì bản thân hắn là người xuyên không, cho nên không biết chuyện này có thể do hắn mà thay đổi thời gian hay không.
Lục Lập Hành không muốn có bất kỳ sơ suất nào xảy ra cả.
Chuyện này cũng là chuyện mà hắn có thể làm cho người anh em kiếp trước của mình.
Đây là lần đầu tiên Kim Lâm thấy Lục Lập Hành nghiêm túc như vậy.
Bình thường, lúc nào cậu nhìn thấy hắn, hắn cũng cười, trông vô cùng dịu dàng.
Kim Lâm cũng có hơi sợ hãi:
"Anh...anh nói thật à?"
------
Dịch: MBMH Translate