Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 555 - Chương 555 - Tên Nhóc Kia Cua Được Lâm Vãn Âm Rồi À

Chương 555 - Tên Nhóc Kia Cua Được Lâm Vãn Âm Rồi À
Chương 555 - Tên Nhóc Kia Cua Được Lâm Vãn Âm Rồi À

La Thịnh Hành đi tới gần Kim Trì, nhỏ giọng nói.

Mắt Kim Trì sáng cả lên:

"Thật ư? Có thể làm thế ư?"

"Đương nhiên là có thể rồi, chúng ta đi tới chỗ này không phải vì muốn giúp đỡ cậu Lục mở siêu thị sao? Đây chính là cơ hội!"

Kim Trì sờ cằm, một lúc sau anh ta mới gật đầu:

"Ông nói đúng, vậy tôi đi làm liền đây!"

Kim Trì nói xong thì cầm điện thoại lên, anh ta vừa định gọi điện thoại, thì đột nhiên nghe được một giọng nói quen thuộc vang lên:

"Ông chủ La, ông chủ Kim, hai người đang làm gì thế?"

La Thịnh Hành và Kim Trì vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy Lục Lập Hành.

Hai người lập tức sững sờ.

Kim Trì nhanh chóng cất điện thoại đi:

"Không có, không có, chúng tôi cũng đang rảnh. Sao cậu Lục lại đi lên đây? Phía dưới xong rồi hả?"

"Vẫn chưa, anh Diệp và Tiểu Phi làm rồi, tôi không có việc gì làm cho nên đi lên đây xem."

"Anh Diệp?"

La Thịnh Hành và Kim Trì nhìn nhau, lập tức biết người mà Lục Lập Hành nói tới là ai.

"Diệp Cảnh Thâm làm việc ở chỗ của cậu?"

"Đúng vậy, mới tới ngày hôm nay!"

Hai người lập tức cười.

La Thịnh Hành còn đi tới vỗ vỗ bả vai của Lục Lập Hành:

"Cậu đó, không tệ nha, còn có thể kéo được cả Diệp Cảnh Thâm tới đây, rất tốt, rất tốt!"

"Ha ha, tôi bỗng nhiên cảm thấy có lẽ chúng ta có thể thấy được thời khắc huy hoàng của cao ốc Cửu Thiên!"

"Có lẽ gì chứ? Là chắc chắn có thể!"

La Thịnh Hành và Kim Trì cười.

Kim Trì nhịn không được mà thở dài:

"Hầy, tên nhóc nhà tôi có thể thông minh bằng phân nửa cậu Lục là được rồi!"

"Kim Lâm? Dạo này cậu ấy thế nào rồi?"

Gần đây khá là bận rộn, cho nên Lục Lập Hành cũng quên hỏi, không biết Kim Lâm và Lâm Uyển Tinh thế nào rồi.

Không biết bọn họ đã bày tỏ với nhau chưa.

Hắn không muốn sau một vài năm nữa, lại phải nghe Kim Lâm than thở về quá khứ của cậu ta và Lâm Vãn Âm.

Dù sao thì hai người bọn họ đều thích nhau, không nên bỏ lỡ.

"Tên nhóc đó ấy hả, dạo này đang để ý một cô bé, đang theo đuổi, vô cùng bận rộn. Đã mấy ngày rồi tôi còn chưa được thấy nó, đã bảo với nó rằng hôm nay quay về giúp tôi một tay, vậy mà cậu nhìn đi, đến giờ vẫn chưa thấy người đâu!"

Kim Trì vừa nói, vừa cười.

Biểu tình không hề tức giận chút nào.

"Vậy sao? Chuyện này là chuyện tốt, cậu ấy cũng đến tuổi phải tìm người yêu rồi."

"Cậu cũng cảm thấy như thế à? Ha ha ha, tôi đã từng cho người đi tìm hiểu cô bé kia, cũng không tệ lắm, rất phù hợp với tên nhóc Kim Lâm nhà chúng tôi, không biết tên nhóc đó có phúc có được cô bé đó không."

Kim Trì có hơi lo lắng.

"Nó suốt ngày chỉ biết cà lơ phất phơ, không biết lo lắng gì cả."

Lục Lập Hành cười nói:

"Thì sao chứ? Nếu như không biết lo lắng, thì căn bản sẽ không thi đậu được đại học, bây giờ cậu ấy đã đậu đại học rồi, cho nên cũng là một người rất biết cố gắng."

"Ha ha ha, cũng đúng. Tối nay tôi sẽ cho nó thêm một chút tiền, muốn theo đuổi con gái nhà người ta không thể chỉ dùng miệng lưỡi được."

Lục Lập Hành nghe thấy thế liền an tâm.

Xem ra quan hệ giữa Kim Lâm và Lâm Vãn Âm tiến triển rất tốt.

Sau đó, hắn lại nói chuyện với La Thịnh Hành và Kim Trì một lúc mới chuẩn bị đi xuống.

Trước khi đi, La Thịnh Hành kêu hắn lại:

"Cậu Lục, quên nói cho cậu biết, trong hai ngày này sẽ có một bất ngờ dành cho cậu, cậu nhớ chú ý tới tin tức báo chí đó!"

"Hả? Bất ngờ gì?"

"Ha ha, đến lúc đó cậu sẽ biết, đi làm việc đi."

"Đi đây."

Lục Lập Hành cười, đi xuống dưới lầu.

Hắn vừa định đi vào trong siêu thị, xem thử xem Lục Tiểu Phi và Diệp Cảnh Thâm làm việc như thế nào rồi, có cần hỗ trợ gì không, thì hắn chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Người kia dường như đang rất gấp gáp, lông mày vẫn luôn cau chặt.

Lục Lập Hành thấy thế liền dừng lại, chờ người kia đi tới.

Khi thấy người đó đi lại gần, Lục Lập Hành mới gọi:

"Kim Lâm, sao mà vội vàng vậy?"

Kim Lâm vẫn luôn cúi đầu đi, lúc này mới nhìn thấy Lục Lập Hành, tuy vậy bước chân của cậu vẫn không ngừng lại:

"Đi vệ sinh, hết nhịn nổi rồi! Ở đâu?"

Lục Lập Hành nhìn cậu cười.

Tên nhóc này, tính tình lúc trẻ vừa thẳng thắn, vừa vội vàng.

"Đúng lúc tôi cũng muốn đi, đi chung?"

"Đi, nhanh lên!"

Kim Lâm nhịn không được mà thúc giục.

Lục Lập Hành cũng không có ý muốn trêu chọc cậu, cho nên bước nhanh hơn.

Trong nhà vệ sinh.

Kim Lâm giải quyết xong, huýt sáo, rửa sạch tay, trước khi rời đi cậu nói:

"Cảm ơn."

Lục Lập Hành kêu cậu lại:

"Đợi đã."

Kim Lâm dừng lại, tò mò nhìn hắn:

"Sao thế?"

Lục Lập Hành hỏi:

"Nghe cha cậu nói, cậu đang theo đuổi Lâm Vãn Âm?"

Kim Lâm đứng yêu, ngượng ngùng cúi thấp đầu xuống.

Cậu theo bản năng giơ tay lên xoa mũi. Ở góc nhìn của Lục Lập Hành, hắn có thể thấy được rằng lỗ tai của cậu lập tức đỏ bừng cả lên.

Nhưng mà với tính cách của Kim Lâm, sao cậu có thể thừa nhận bản thân mình đỏ mặt được chứ.

"Ai cần anh lo!"

"Ha ha, đã cua được chưa? Có cần tôi chỉ cho cậu vài chiêu không?"

Kim Lâm lập tức ngẩng đầu lên:

"Anh có cách gì hả?"

Sau khi nói xong, cậu mới ý thức được bản thân thế mà lại gấp gáp muốn Lục Lập Hành giúp mình, cho nên không đợi Lục Lập Hành trả lời, cậu đã nhanh chóng khoát tay áo:

"Bỏ đi, chính tôi có thể làm được."

"Thật hả?"

"Đương nhiên là thật rồi!"

"Vậy để tôi đoán xem cậu đã theo đuổi được bao lâu rồi? Bắt đầu từ tháng trước? Một tháng? Gặp được Lâm Vãn Âm mấy lần?"

"Tôi..."

Kim Lâm không biết phải trả lời như thế nào.

Thực ra, từ lần gặp Lâm Vãn Âm ở cửa trường học, cho tới bây giờ cậu chưa gặp lại Lâm Vãn Âm lần nào cả.

Bàn Tử nói sắp tới sinh nhật của Lâm Vãn Âm rồi.

Cậu đã vắt óc suy nghĩ rất lâu về việc nên tặng quà gì cho Lâm Vãn Âm, cũng như nên tỏ tình như thế nào.

Nhưng mà, dạo gần đây Lâm Vãn Âm không đi tới trường học của bọn họ.

Cậu còn lén đi tới đại học Y Khoa mấy lần, nhưng đều không gặp được Lâm Vãn Âm.

Kim Lâm im lặng, không trả lời.

Lục Lập Hành nhìn nét mặt của cậu, lập tức đoán được:

"Xem ra là rất ít. Đàn ông là phải chủ động xuất kích, cậu cứ như này, có lẽ Lâm Vãn Âm nằm trong lòng người khác rồi cậu vẫn chưa cua được người ta."

"Anh nói nhăng nói cuội gì đấy? Lâm Vãn Âm chỉ có thể nằm trong lòng tôi mà thôi!"

"Ha ha, chỉ mong là sẽ như thế!"

Kim Lâm không nhịn được mà liếc mắt nhìn Lục Lập Hành:

"Được rồi, được rồi. Đừng nói tới chuyện này nữa, anh và vợ anh nghe nói là quen nhau do việc đi xem mắt? Ép duyên? Cho nên anh cũng không biết cách theo đuổi con gái, vì thế đừng có đứng đây làm loạn nữa, tự tôi biết cách làm!"

Kim Lâm nói xong còn đi tới vỗ vỗ bả vai Lục Lập Hành.

Ra dáng anh lớn nói:

"Sắp tới sinh nhật Lâm Vãn Âm rồi, tôi chắc chắn sẽ tỏ tình với cô ấy vào ngày đó. Anh đợi mà xem đi, đến lúc đó tôi sẽ phát cho anh kẹo mừng."

Việc này chính là kế hoạch mà Kim Lâm đã chuẩn bị trong mấy ngày qua.

Cậu nói xong liền quay người chuẩn bị rời đi.

"Này Kim Lâm..."

Lục Lập Hành tức giận nhìn cậu.

Nhưng mà người đã đi xa rồi.

Lục Lập Hành không thể làm gì khác hơn ngoài việc bất đắc dĩ lắc đầu:

"Tên nhóc này đúng thật là..."

"Tính tình xấu y như lúc trước!"

"Thôi, để cậu ta tự mình dày vò bản thân đi, có lẽ sắp cua được rồi!"

Lục Lập Hành nghĩ thế, cũng chuẩn bị rời đi.

Nhưng mà vào lúc này, âm thanh của hệ thống lại vang lên trong đầu hắn.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment