Kim Lâm xua tay:
“Còn chuẩn bị quà sinh nhật gì chứ? Tìm được Lâm Vãn Âm trước đi rồi nói sau, quà tặng sau này lại bù!”
Lòng Kim Lâm có chút rối loạn.
Từng câu mà Lục Lập Hành nói đều trở thành sự thật.
Nếu như, Lâm Vãn Âm thật sự đã xảy ra chuyện gì, cậu cũng không biết mình sẽ như thế nào.
“Đừng vội, hãy suy nghĩ những cách khác, các cậu đã hỏi giáo viên trường của chưa?”
Kim Lâm và Lư Diệu Văn lắc đầu:
“Giáo viên đại học Y Khoa bên kia, chúng tôi cũng đều không nhận ra!”
“Đại học Y Khoa? Lâm Vãn Âm học đại học Y Khoa sao?”
Hai người gật đầu.
Lục Lập Hành nhíu mày: “Tôi biết một người, đợi tôi, tôi gọi điện thoại.”
Kim Lâm và Lư Diệu Văn lấy lại hy vọng lần nữa.
“Lục… Anh Lục, sao ai anh cũng đều biết vậy? Anh thật lợi hại!”
Lư Diệu Văn giơ ngón tay cái lên, mặt đầy tôn sùng.
“Đợi cứu được Lâm Vãn Âm, tôi nhất định phải học hỏi từ anh.”
Kim Lâm đánh một cái lên đầu Lư Diệu Văn.
“Được rồi, cậu còn muốn học hỏi Lục Lập Hành sao? Tớ thấy cậu, đời này cũng không học được…”
Lư Diệu Văn xoa xoa đầu mình:
“Lâm, tôi đều bị cậu đánh ngu mất! Lần sau đừng đánh đầu tôi nữa!”
Lục Lập Hành mỉm cười, gọi điện thoại.
Chốc lát sau, cuộc gọi đã được kết nối.
“Alô? Vị nào vậy?”
“Là tôi, Lục Lập Hành, ông Hứa, ngài có đang bận gì không?”
Người anh gọi điện chính là Hứa Thư Long.
Tuy nói, vấn đề tìm người này, tìm một giáo sư già, đích thực là có chút thổi phồng.
Nhưng anh cũng không thể quan tâm nhiều như thế.
Hứa Thư Long vừa nghe là anh, lập tức mỉm cười:
“Người anh em học Lục, là cậu à, ai nha, tôi đang muốn liên lạc với cậu một chút đây, lần trước cậu nhờ ông Hà kể cho tôi nghe về tình hình của Tiểu Phi, mấy ngày nay tôi đã liên hệ tìm người và liên hệ với các chuyên gia trong nước, bọn họ nói có cách chữa trị, cần phải thực hiện một phẫu thuật, một thời gian nữa, vừa vặn bọn họ cũng cần đến Tỉnh Thành, sẽ trực tiếp thực hiện, câu thấy thế nào?”
Lục Lập Hành lúc này rất vui mừng:
“Được, cám ơn ông Hứa.”
“Đừng khách sáo đừng khách sáo, thời gian này tôi đang bận rộn với một dự án, nghĩ là kết thúc sẽ đi tìm cậu, người anh em họ Lục, cậu đến Tỉnh Thành lâu như vậy tôi còn chưa có thấy cậu, là tôi đã chiêu đãi cậu không chu toàn rồi, đến lúc đó tôi sẽ nhận lỗi với cậu.”
“Ông Hứa khách sáo, tôi tốt vô cùng, đợi ngài hết bận, tôi sẽ đến thăm hỏi ngài, bất quá bây giờ, tôi có một việc gấp muốn nhờ ngài giúp đỡ.”
“Giúp đỡ?”
Hứa Thư Long khẽ nhíu mày một chút: “chuyện gì vậy? Cậu nói đi.”
“Tôi muốn tìm một sinh viên của trường học các ngài, đang học chuyên ngành chữa bệnh và chăm sóc, cô bé có thể sẽ gặp phải nguy hiểm, chúng tôi đã tìm cô bé cả một ngày rồi, cũng không tìm được, các bạn học cũng không biết cô bé đã đi đâu, cho nên liền muốn hỏi ngài, nhìn xem các giáo sư khác có biết không.”
“Như vậy à? Tên gọi là gì?”
“Lâm Vãn Âm.”
“Vãn Âm? Cô bé bị sao thế?”
Giọng nói của Hứa Thư Long chợt vội vàng cao lên.
“Ngài biết sao?”
“Cô bé là một trong ba sinh viên giỏi của họ, đứng đầu trong các kỳ thi hàng năm, là người nhận được học bổng, làm sao tôi không biết chứ? Kỳ nghỉ trước còn giúp cho tôi đây, tương lai đầy hứa hẹn, rốt cuộc cô bé làm sao?”
Lục Lập Hành không nghĩ đến, Lâm Vãn Âm lại xuất sắc như vậy.
Mà một người xuất sắc như vậy, kiếp trước lại bị bọn côn đồ hủy hoại
Đời này, tình huống này chắc chắn sẽ không thể xảy ra nữa.
Nhưng chuyện này, Lục Lập Hành cảm thấy tạm thời không thể nói cho Hứa Thư Long.
Lỡ như truyền ra ngoài, sẽ không tốt cho thanh danh của Lâm Vãn Âm.
Anh suy nghĩ rồi liền nói:
“Cũng không có chuyện gì lớn đâu, một người anh em của tôi muốn tìm cô bé, nhưng luôn không tìm được, họ là bạn rất thân, chúng tôi có chút lo lắng.”
“À à, được, cậu đợi tôi, tôi lập tức tìm người hỏi một chút, sáng mai sẽ có câu trả lời cho cậu, nhìn xem cô bé đâu đâu rồi.”
“Được, cám ơn ông Hứa.”
“Cám ơn cái gì chứ, chúng ta đều là người mình, cậy nhớ nói chuyện phẫu thuật cho Lục Tiểu Phi.”
“Được.”
Cúp điện thoại.
Kim Lâm và Lư Diệu Căn vội vàng bước lại, lo lắng hỏi:
“Thế nào rồi? Anh Lục, có tin tức rồi sao?”
“Đang đi hỏi, sáng mai sẽ trả lời cho chúng ta, bây giờ sắc trời cũng không còn sớm, Kim Lâm, mập mạp, về nghỉ ngơi trước đi, nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai chúng ta mới có thể đi cứu Lâm Vãn Âm tốt hơn.”
“Tôi…”
Kim Lâm còn muốn nói chút gì đó.
Nhưng cậu biết, Lục Lập Hành nói có lý.
Nếu như cậu nghỉ ngơi không tốt.
Ngày mai lại càng không có sinh lực, đến lúc đó Lâm Vãn Âm xảy ra chuyện gì, cậu đoán chừng cũng không giúp được.
“Được, chúng ta cũng về ngủ đi, ngày mai lại tìm.”
“Ừ!”
Ba người họ nói lời tạm biệt.
Lục Lập Hành về đến nhà, đã là mười một giờ rồi.
Đèn của phòng khách và đèn phòng ngủ đều mở.
Vừa vào cửa, Lục Lập Hành liền thấy Cố Vãn Thanh nằm trên bàn phòng khách, ngủ say.
Hai đứa nhỏ nằm trên chiếc nôi nhỏ trong phòng ngủ, ngủ say vô cùng.
Nhìn thấy một màn này, trong lòng Lục Lập Hành mới cảm thấy ấm áp hơn một chút.
Anh cẩn thận bước đến bên cạnh Cố Vãn Thanh, nhặt chiếc chăn bên cạnh nhẹ nhàng đắp cho cô.
“Vãn Thanh, Vãn Thanh?”
Gọi hai tiếng, Cố Vãn Thanh đều không thức dậy.
Lục Lập Hành thở dài. Anh lại cẩn thận bước đến phòng vệ sinh.
Trước khi mình đi tắm, dọn dẹp một chút.
Sau khi dọn dẹp xong, anh lại bước đến phòng khách dậm tay dậm chân.
Nhẹ nhàng bế Cố Vãn Thanh lên, muốn ôm cô vào phòng ngủ.
Nhưng.
Khoảnh khắc anh bế cô lên, Cố Vãn Thanh chợt mở mắt.
Mơ mơ màng màng nhìn thấy Lục Lập Hành, cô bỗng nhiên cười lên:
“Anh về rồi?”
Sau khi hỏi xong, cô lại lần nữa nhắm hai mắt lại.
Ở bên con một ngày, thật sự quá mệt mỏi.
Nếu như không phải cô muốn đợi Lục Lập Hành, Cố Vãn Thanh đã sớm đi ngủ rồi.
Lúc này.
Cô thậm chí còn không muốn mở mắt.
Lục Lập Hành nhìn người phụ nữ đang ngủ say trong lòng mình, giống như là một con mèo nhỏ.
Cười lên:
“Em nha, lần sau tôi không về nhà, thì em cứ đi ngủ trước đi, nghe không, em không cần đợi anh, khi về nhà anh sẽ tự mình đi ngủ.”
“Ừm~em biết rồi~”
Cố Vãn Thanh thì thầm nói một câu.
Lại tiến vào mộng đẹp.
Cho đến khi đặt cô lên giường, Cố Vãn Thanh cũng không có thức dậy.
Lục Lập Hành nhìn dáng vẻ của cô, chợt cười lên.
“Ôi, phải làm thế nào em đây?”
Anh đang muốn tắt đèn đi ngủ.
Bỗng nhiên.
Lại nghe thấy tiếng bảo bảo ê ê a a trong chiếc nôi.
Lục Lập Hành vội vàng chạy đến.
Đã nhìn thấy em gái mở mắt, bĩu môi, đang muốn khóc.
Lục Lập Hành nhanh chóng làm ra dáng vẻ im lặng.
“Suỵt ~ đừng khóc. Mẹ con mới vừa ngủ.”
Không biết có phải là đứa nhỏ thực sự hiểu hay không.
Cái miệng nhỏ nhắn đó thực sự không còn bĩu môi nữa.
Đôi mắt vừa rồi còn mơ màng, lúc này đã mở thật to.
Nhìn thấy là Lục Lập Hành, đứa nhỏ chợt cười lên.
Khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm khiến người nhìn đã muốn nhéo.
Trong lòng Lục Lập Hành đều muốn tan chảy.
“Được rồi được rồi, vậy ba pha sữa cho con, con nha, còn nhỏ tuổi đã biết dỗ dành ba, ôi…”
Lục Lập Hành thật sự không biết làm sao.
Tuy không muốn thừa nhận mình là nô lệ của con gái.
Nhưng nhìn thấy tình huống này, không thừa nhận là không được…
------
Dịch: MBMH Translate