Buổi tối.
Lâm Vãn Âm nằm trên giường, lăn qua lộn lại không ngủ được.
Cô nhìn xem Thu Tư Tư bên cạnh đã ngủ được một lúc.
Đành phải cảm khái.
Trong lòng nha đầu này thực sự không hề giả vờ, ban ngày cũng sợ là quá sức.
Vào lúc này lại có thể ngủ sâu như vậy.
Muốn hỏi chút gì đó, nhưng cuối cùng không nỡ đánh thức cô.
Lâm Vãn Âm im lặng thở dài, quay người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trăng treo ở giữa bầu trời, trông rất đẹp mắt.
Cô nghiêm túc suy nghĩ, món quà sinh nhật mong muốn nhất, có lẽ là mời Kim Lâm đi ngắm trăng cùng mình đi?
Nhưng Kim Lâm…
Cô có thể cùng cậu ấy sao?
Lâm Vãn Âm không biết mình đã ngủ từ lúc nào.
Đêm đó, cô có một giấc mơ.
Trong giấc mơ của cô, cô có hình dáng sáu bảy tuổi.
Là một bé gái bẩn thỉu, mặc quần áo rách rưới to hơn nhiều so với quần áo đang mặc trên người.
Tóc được tết thành hai bím nhỏ.
Gầy chỉ còn lại da bọc xương.
Cô đang đứng cạnh thùng rác, nhìn đồ ăn thừa mới vừa được người đổ vào trong
Đầu lưỡi liềm.
Mặc dù biết là rất dơ, nhưng mà.
Bụng đang kêu gào
Cuối cùng Lâm Vãn Âm vẫn không nhịn được, đưa tay, muốn nhặt phần cơm kia lên.
Nhưng vào lúc này, không biết là ai.
Ném một cục đá đến.
Vừa vặn đập vào tay cô.
Lâm Vãn Âm cảm thấy tay mình đau xót, theo bản năng muốn rút lại.
Tiếp theo, cô liền nghe thấy bên cạnh truyền đến hàng loạt tiếng cười nhạo.
“Ha ha, lại là mày, tên ăn xin nhỏ!”
“Đứa nhỏ bẩn thỉu, thật là bẩn thật là bận, ăn rác rưởi!”
“Chính nó có thể trên người đều là rác rưởi hay không? Ha ha ha ha!”
Đám con nít này, Lâm Vãn Âm nhớ.
Mấy ngày trước cũng hành hạ cô như vậy.
Mỗi lần, đều sẽ ném cô vào thùng rác.
Nhìn thấy bọn họ, Lâm Vãn Âm lui về sau theo bản năng.
Trực giác nói cho cô phải cách xa bọn họ, nếu không hôm nay cô sẽ lại bị ném.
Nhưng mà.
Cô tuổi còn nhỏ, đã không ăn gì trong một thời gian dài.
Căn bản không phải là đối thủ những đứa trẻ này.
Rất nhanh, cô liền bị bốn năm đứa trẻ vây quanh.
Bọn chúng vừa cười, vừa chỉ chỉ chỏ chỏ cô.
“Ha ha ha, đến đây, tao cho mày ăn!”
“Mày phải nghe lời, chính mày bò vào thùng rác, thì cây kẹo mút này chính là của mày!”
“Ha ha ha ha, leo vào hai thùng rác, hạt dưa trong tay tao cũng sẽ là của mày, đời này mày còn chưa ăn qua hạt dưa đâu? Ăn ngon lắm đấy.”
Trong mắt Lâm Vãn Âm ngấn lệ, làm bộ dáng đáng thương nhìn bọn chúng, giọng nói yếu ớt lại không có lực:
“Các người… Các người đi ra.”
“Ha ha ha, tụi tao đi thì mày ăn cái gì?”
“Mày đừng tưởng rằng tao không biết mày đã ăn bánh bao hôm qua tao ném vào thùng rác.”
“Còn có hôm trước, tao ném mì ăn liền.”
“Đều là rác rưởi mà mày còn lượm.”
“Hôm nay không để cho mày lượm nữa, chỉ cần mày bò vào đi, tụi tao liền cho mày, như thế nào?”
Lâm Vãn Âm nhỏ bé nơi đó chịu không được mà tủi thân.
Cô một bên khóc, một bên liều mạng lắc đầu:
“Không, không tôi không muốn!”
“Tôi không muốn leo, cầu xin các cậu, đi ra, đi ra!”
“A! ! ! !”
Cô hét to một tiếng, định dọa mấy đứa trẻ bắt nạt này bỏ đi.
Nhưng mà, cô càng lớn tiếng kêu như vậy, bọn chúng càng hưng phấn.
Hai đứa tuổi lớn hơn một chút, thậm chí bước lên, rinh Lâm Vãn Âm nhỏ bé lên, định ném cô vào thùng rác.
Cuối cùng Lâm Vãn Âm nhỏ bé không thể nhịn được nữa.
Cô há miệng cắn vào cánh tay một trong số chúng.
Theo đó là một tiếng hét to.
Đứa trẻ kia đột nhiên ném cô ra ngoài.
Đầu gối của Lâm Vãn Âm nhỏ bé chợt đập lên mặt đất.
Da ở lòng bàn tay cũng bị trầy xước.
Nhưng những đứa trẻ lớn hơn mặc kệ.
Đứa trẻ bị cắn kia la hét chửi bới:
“Nó cắn tao, aaaa, nó cắn tao!”
“Thứ rác rưởi này, nó cắn tao!”
“Đánh nó đi, tụi mày ngớ ra làm gì?”
Bốn đứa trẻ khác đi về phía Lâm Vãn Âm nhỏ bé.
Lâm Vãn Âm lui về sau theo bản năng.
Định né tránh bọn chúng.
Nhưng tất cả hành động của cô đều vô ích.
Năm đứa trẻ lớn hơn.
Cô vừa gầy vừa nhỏ, căn bản không phải đối thủ của bọn chúng.
Rất nhanh liền bị bao vây.
Lâm Vãn Âm nhỏ bé giơi bàn tay đẫm máu lên, nước mắt theo gò má chảy xuống.
Nhưng cô vẫn cứ im lặng.
Chẳng qua là, cơ thể cô đang run rẩy.
Cô sợ.
Nếu như bị đánh, sẽ chết ở đây phải không?
Một người bạn nhỏ trước kia cùng cô ăn xin, đã bị đánh chết rồi…
Lúc Lâm Vãn Âm nhỏ bé hoảng sợ không biết làm thế nào.
Cô chợt nghe, phía sau những đứa trẻ to lớn kia, vang lên một giọng nói:
“Ê? Lưu Đại Tráng, các cậu đang làm gì vậy?”
Năm đứa trẻ vừa nghe được giọng nói này, ngay lập tức sợ hãi.
Bọn chúng quay đầu lại, trên mặt liền đổi thành mỉm cười:
“Cậu chủ Kim, cậu chủ Kim sao ngài lại ở đây?”
“Chúng tôi đang dạy dỗ cái con nha đầu này!”
“Nhìn con nha đầu này, nó dám cắn tay tôi, đều đã chảy máu rồi!”
Lúc này Lâm Vãn Âm nhỏ bé, lòng đều tràn đầy sợ hãi.
Lại đến thêm một tên bắt nạt!”
So với mấy tên bắt nạt này còn lợi hại hơn, vậy chắc chắn sẽ đánh chết cô chứ?
Cô tràn đầy tuyệt vọng.
Ngay tại lúc này, đám người tản ra.
Cô nhìn thấy một người cao hơn mình một chút, nhưng cậu bé không lớn hơn bao nhiêu.
Cậu bé so với những đứa trẻ lớn kia nhỏ hơn rất nhiều.
Nhưng điều đáng ngạc nhiên là, sau khi cậu bước đến, mấy cậu bé lớn kia tự động nhường đường.
Cậu nghi ngờ nhìn Lâm Vãn Âm một lúc.
Cau mày như thể đang chán ghét.
Sau đó chấp hai tay sau lưng, làm bộ như dáng vẻ người lớn đứng lên:
“Lưu Đại Tráng, các cậu đang bắt nạt một cô bé nha?”
“Cậu chủ Kim, nó là tên ăn mày nhỏ.”
“Ăn mày thì thế nào? Cô bé ăn mày thì không phải là nữ hay sao?”
“Cái này…”
Đám Lưu Đại Tráng trố mắt nhìn nhau, ngay lập tức không biết nên trả lời như thế nào.
“Vậy hay là, chúng ta không bắt nạt cô bé nữa? Cậu chủ Kim, chính ngài bắt nạt?
“Ừ!”
Cậu bé nhỏ gật đầu khi được gọi là cậu chủ Kim.
“Các cậu đi thôi, nếu không lát nữa bảo vệ nhà tôi sẽ đến rồi.”
Kết quả cậy bé lớn nghe được lời này, liền nhanh chóng rời đi.
Chạy còn nhanh hơn thỏ.
Lâm Vãn Âm nhỏ bé nhìn cậu bé nhỏ trước mặt, sợ hãi lần nữa.
Đặc biệt là khi cậu ngồi xổm xuống nhìn cô.
Lâm Vãn Âm nhỏ bé cho là, mình trước sau gì cũng không thoát khỏi một trận đòn.
Nhưng cô lại phát hiện, cậu bé nhỏ này, chỉ là cúi đầu nhìn mình một lát.
Dường như đối với mình cũng không có gì hứng thú.
Cậu chán ghét vỗ tay nói:
“Sao lại bẩn như vậy? Em nên tắm đi! Được rồi, đừng khóc, mau đứng dậy đi, anh phải đi rồi, tự em tìm một chỗ tắm đi, sau này đừng đến nơi này, đám Lưu Đại Tráng kia không phải thứ tốt gì.”
Nói xong, cậu bé nhỏ xoay người muốn rời đi.
Lâm Vãn Âm nhỏ bé vội vàng đứng lên.
Cô không dám tin nhìn cậu bé nhỏ.
Cậu… là thả mình sao?
Không đúng!
Cậu là cứu mình.
Giờ phút này, trong đầu Lâm Vãn Âm nhỏ bé đột nhiên nảy ra một ý tưởng kỳ lạ.
Đi theo cậu.
Nghĩ như vậy, cô thực sự đã nhắm mắt theo đuôi phía sau cậu.
Cậu đi đâu, cô cũng đi đó…
------
Dịch: MBMH Translate