Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 564 - Chương 564 - Tình Yêu Dành Cho Anh, Luôn Như Lúc Đầu

Chương 564 - Tình Yêu Dành Cho Anh, Luôn Như Lúc Đầu
Chương 564 - Tình Yêu Dành Cho Anh, Luôn Như Lúc Đầu

Thật ra thì bản thân Lâm Vãn Âm nhỏ bé cũng không biết đi theo cái người gọi là cậu chủ này làm gì.

Chỉ muốn đi theo cậu mà không thể giải thích.

Từ khi cô hiểu chuyện đến nay, trước đến giờ không có ai thật sự giúp đỡ cô.

Bọn họ đều gọi cô là ăn mày nhỏ.

Còn thường xuyên gặp phải đánh mắng.

Đây là người đầu tiên tốt với cô.

Cậu dừng lại, cô cũng dừng lại theo.

Lâm Vãn Âm nhỏ bé thấy cậu quay đầu, chân mày nhỏ hơi cau lại nhìn cô:

“Em đi theo anh làm gì?”

Lâm Vãn Âm nhỏ bé lập tức không biết trả lời thế nào.

Cô liền chăm chú nhìn anh với ánh mắt ngây thơ.

Bị nhìn lâu, cậu bé thở dài như người lớn.

“Được rồi, em cùng đi với anh.”

Lâm Vãn Âm nhỏ bé nghe được một lời này, lập tức vui vẻ.

Cô đi theo cậu bé một lát, đã nhìn thấy hai người đàn ông cao lớn trước mặt.

Người đàn ông dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Nhìn thấy cậu bé, bọn họ chạy nhanh đến:

“Cậu chủ Kim Lâm, cậu đã ở đâu vậy? Để cho chúng tôi dễ tìm.”

Hóa ra tên cậu là Kim Lâm.

Vãn Âm nhỏ bé nghiêm túc ghi nhớ cái tên này.

“Ừ, tôi vừa mới sang bên kia có chút việc.”

“Ồ ồ, đi thôi, ông chủ kêu ngài nhanh đi về ăn cơm.”

“Được, nhưng mà, tôi có chuyện này muốn các người giúp.”

“Ngài nói đi.”

Lần đầu tiên hai người bảo vệ nghe cậu chủ nhỏ nhà mình nói chuyện khách sáo như vậy, bất chợt căng thẳng lên.

“Này, tên ăn mày nhỏ phía sau kia, tôi đi trên đường nhặt được, hai người đưa cô bé đến cô nhi viện đi, tôi cảm thấy chỗ đó thích hợp với cô bé.”

“A? Cái này…”

Hai người bảo vệ có chút khó khăn.

Sắc mặt Kim Lâm nhỏ lập tức trở nên lạnh lùng:

“Làm sao? Rất khó làm sao?”

“Không không không, không khó làm không khó làm, vậy thì tôi đưa đi, cậu chủ ngài về trước đi.”

“Ừ, được.”

Kim Lâm nhỏ gật đầu.

Trong đó một người đàn ông cao lớn, lập tức bước đến trước mặt Lâm Vãn Âm nhỏ bé.

“Đi thôi.”

Lâm Vãn Âm nhỏ bé nghi ngờ nhìn Kim Lâm nhỏ một hồi.

Sau đó, theo người đàn ông cao lớn rời đi.

Trước khi đi, cô nghe được Kim Lâm nhỏ lại gọi bảo vệ:

“Chờ xíu, dẫn cô bé đi ăn và tắm trước đi, chỉnh đốn một chút rồi hãy đưa qua, bẩn chết, người ta sẽ ghét bỏ.”

“Vâng, tôi biết rồi.”

Lúc này Kim Lâm nhỏ mới hài lòng gật đầu, theo một người đàn ông cao lớn khác rời đi.

Lâm Vãn Âm nhỏ bé liền nhìn bóng lưng cậu như vậy, miễn cưỡng rời đi.

Cho đến khi bảo vệ bên cạnh gọi cô.

Cô mới theo hắn rời đi.

Đêm đó, Lâm Vãn Âm nhỏ bé ăn món mì thơm ngon mà cô chưa bao giờ nếm qua.

Còn có cả người quần áo xinh đẹp.

Sau khi tắm xong, cô được đưa đến cô nhi viện.

Từ đây, bắt đầu một cuộc sống mới.

Ở cô nhi viện nghiêm túc ngoan ngoãn, học tập.

Được cho đi học, lại vì thành tích xuất sắc, luôn luôn đứng đầu.

luôn là niềm tự hào của cô nhi viện.

Họ đều khen cô là người vừa hiểu chuyện lại học giỏi, luôn cố gắng tạo điều kiện cho cô học tập.

Chính nàng cũng không chịu thua kém, một bên vừa học vừa làm, một bên thi đậu đại học Y Khoa.

Tất cả mọi người đều nói, Lâm Vãn Âm là một người điên cuồng học tập.

Không có ai biết, trong lòng cô, luôn cất giấu một bí mật.

Một bí mật liên quan đến Kim Lâm.

Người đã gặp ở độ tuổi ngây thơ, khiến cô nhớ mãi không quên.

Sau đó, trải qua nhiều lần hỏi thăm, cô mới biết.

Kim Lâm, là con trai của một gia đình giàu có

Muốn đuổi kịp bước chân của cậu, trừ khi cô cố gắng, không còn cách nào khác.

Đi thi đại học Y Khoa, cũng là bởi vì cách trường học của Kim Lâm rất gần.

Có thể được nhìn thấy cậu.

Khi gặp lại Kim Lâm là vào một buổi sáng.

Cô vừa mới mua xong đồ ăn sáng trước cửa trường học.

Cầm bánh bao và sữa đậu nành, lúc chuẩn bị đi về.

Trùng hợp nhìn thấy cậu đi theo một đám người vừa cười vừa nói, từ phía đối diện bước đến.

Buổi sáng hôm đó.

Mặt trời vừa mới nhô lên, ấm áp tràn ngập.

Ánh sáng vàng ánh chiếu xuống, trong mắt cô bỗng nhiên có màu sắc.

Lâm Vãn Âm mỉm cười.

Người cô thích, trưởng thành một người con trai đẹp trai như vậy.

Cô bước nhanh lên phía trước, muốn chào hỏi.

Nhưng mà.

Cậu lại lướt ngang qua cạnh cô.

Giống như không nhận biết mình vậy.

Nụ cười trên mặt Lâm Vãn Âm dần dần biến mất.

Cô quay đầu liếc nhìn cậu.

Lại cúi đầu nhìn chính mình.

Hôm nay, cô buộc bím tóc bằng sợi gai dầu, so với khi còn bé đã hoàn toàn khác nhau.

Cô không còn là ăn mày nhỏ bẩn thỉu đó.

Cậu, đã không nhận ra cô rồi.

Cũng đúng…

Một người tuyệt vời như Kim Lâm, khẳng định đã giúp đỡ rất nhiều người.

Làm sao có thể nhớ đến đêm đó.

Muốn đuổi kịp bước chân của cậu, còn phải nỗ lực.

Dương như Lâm Vãn Âm đã lập tức tìm được phương hướng.

Cô tự động viên chính mình rồi lại vui vẻ đi bộ đến trường.

Đúng vậy!

Phải thật sự cố gắng, mới có thể đến gần Kim Lâm.

Từ nay về sau, cô ngoài học tập, luôn tìm kiếm cơ hội vào trường đại học Kỹ Thuật

Tìm một chỗ có Kim Lâm ngồi xuống lẳng lặng nhìn cậu.

Cũng chỉ là nhìn cậu, Lâm Vãn Âm vẫn cảm thấy thế gian tất cả đều tốt đẹp.

Giấc mơ này, Lâm Vãn Âm tỉnh dậy với một nụ cười.

Vừa thức dậy, cô cảm thấy mặt đỏ tim đập.

Tại sao lại nằm mơ thấy Kim Lâm.

Thật là ngượng ngùng~

Nhìn bên ngoài bầu trời còn chưa sáng, Lâm Vãn Âm trở mình.

Thu Tư Tư còn đang ngủ.

Cô che ngực lại, thật may, cô gái nhỏ này chất lượng ngủ tốt.

Nhưng mà, bây giờ suy nghĩ lại một chút.

Thu Tư Tư nói cũng đúng.

Mình phải lên kế hoạch thật tốt, để thổ lộ với Kim Lâm.

Sắp tốt nghiệp rồi.

Cô đã được chọn đi học nghiên cứu sinh và tiến sĩ.

Nếu không thổ lộ, lần sau, cũng không biết bao giờ mới có cơ hội.

Lâm Vãn Âm nghĩ như vậy, lại lần nữa tiến vào mộng đẹp.

Giấc ngủ này, kéo dài đến tận trời sáng.

Cô thức dậy, dọn dẹp đồ đạc xong, mới kêu Thu Tư Tư.

“Tư Tư. thức dậy đi làm~”

Thu Tư Tư trên giường lẩm bẩm một lúc lâu, rốt cuộc mới chịu mở mắt.

“Vãn Âm, tại sao cậu lại dậy sớm như vậy? Cậu đều không cảm thấy mệt sao? Ô ô ô, tớ thật sự mệt nha!”

Tuy là nói như vậy, nhưng Thu Tư Tư vẫn đứng dậy khỏi giường.

“Ôi, đi làm mệt quá, so với việc học còn mệt hơn.”

“Được rồi, được rồi, đừng than phiền, mau tắm xong rồi chúng ta liền xuất phát, hôm nay làm xong, ngày mai xin phép rồi, đi ăn sinh nhật rồi tớ đến thổ lộ với Kim Lâm.”

“Ừm?”

Nghe được lời này, Thu Tư Tư lập tức hào hứng:

“Có thật không có thật không? Cậu nhất định phải thể lộ với Kim Lâm đúng không?”

Lâm Vãn Âm gật đầu: “Ừ, chắc chắn!”

“Vậy quá tốt rồi~”

“Bây giờ tớ liền chỉnh đốn, lập tức xuất phát!”

“Hy vọng hôm nay đám người đáng ghét kia không xuất hiện nữa~ “

Đôi mắt Thu Tư Tư khi cười híp thành một đường mỏng.

Đám người đáng ghét mà cô đang nói đến, chính là đám người Đầu Trọc,

Lâm Vãn Âm nhìn thấy dáng vẻ của cô, cũng đặc biệt vui vẻ.

“Ừ ừ, hy vọng hôm nay bọn họ không xuất hiện.”

Buổi sáng.

Lục Lập Hành cũng rời giường thật sớm.

Anh rửa mặt, nấu ăn xong.

Cố Vãn Thanh mới ngáp, từ trong phòng ngủ bước ra:

“Ờ kìa Lập Hành, tối qua anh về nhà lúc nào vậy? Vốn là em phải đợi anh, nhưng mà em… em thật sự giống như đã ngủ.”

“Ha ha.”

Lục Lập Hành nhìn cô buồn cười:

“Được rồi, em đi rửa mặt xong rồi đến dùng bữa ăn.”

“Được!”

Cố Vãn Thanh gật đầu:

“À, đúng rồi, chuyện của Lâm Vãn Âm kia thế nào rồi anh? Các anh đã tìm được cô bé chưa?”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment