Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 565 - Chương 565 - Bắt Đầu Thích Cô Từ Lúc Nào

Chương 565 - Bắt Đầu Thích Cô Từ Lúc Nào
Chương 565 - Bắt Đầu Thích Cô Từ Lúc Nào

Nói đến chuyện này, vẻ mặt Lục Lập Hành có chút khó coi.

“Vẫn chưa, hôm nay sẽ tìm lại, đừng lo lắng, nhóm người Trần Lộ cũng sẽ đi theo vào buổi tối, nếu không tìm được, tụi anh chỉ có thể ở tại chỗ há miệng chờ sung.”

“Ừ ừ, vậy cũng được, đừng có vội, sẽ không có chuyện gì đâu, anh muốn cứu người, không phải tất cả họ đều ổn sao?”

Lục Lập Hành gật đầu.

Điểm này ngược lại thật.

Mỗi lần hệ thống cho anh tin tức của nhân vật chính, cuối cùng đều bị anh cứu được.

Hy vọng lần này cũng không ngoại lệ.

Ăn cơm xong, Lục Lập Hành chuẩn bị ra ngoài tụ họp với Kim Lâm và Lư Diệu Văn.

Lúc này, điện lại vang lên.

Lục Lập Hành vội vàng nhận điện thoại:

“Ông Hứa, thế nào rồi?”

Hứa Thư Long thở dài: “À? Người anh em họ Lục, xin lỗi nha, hôm qua tôi đã gọi cho tất cả các giáo sư, cũng kéo họ tới hỏi, nhưng mà, đều không có tin tức của Lâm Vãn Âm. Hẳn là cô bé đi làm với nha đầu Thu Tư Tư kia. Gia đình Thu Tư Tư chắc chắn sẽ không để cho cô bé làm việc bán thời gian, đoán chừng gạt mọi người đi.”

Lục Lập Hành nhíu mày:

“Không có tin tức sao? Được, tôi biết rồi.”

“Tôi nói người anh em họ Lục, nếu không, tôi huy động trường học tìm người được không?”

“Nếu ngào nói đều không biết, đoán chừng huy động mọi người cũng vô ích, tôi sẽ đi tìm lần nữa.”

“Được được, tìm được nhớ báo tôi một tiếng, tôi hỏi lại những người khác xem sao.”

“Được, cám ơn ông Hứa.”

Cúp điện thoại, tâm tình Lục Lập Hành có chút nặng nề.

Quả nhiên vẫn là không tìm được.

Sau khi tụ họp với Kim Lâm và Lư Diệu Văn.

Lục Lập Hành nói tin tức bày cho họ.

Hai người đột nhiên trở nên chán nản.

“Không tìm được sao? Làm sao đây?”

Hai người có chút nản lòng.

Lục Lập Hành suy nghĩ một lát, nói:

“Hay là như vậy đi? Buổi sáng chúng ta tìm một chút, nếu như không tìm được, vào buổi chiều, chúng ta liền ở trường học kết cận chờ.”

“Được!”

Ba người tâm đầu ý hợp.

Lập tức bắt đầu công việc tìm người trong một ngày, nhưng.

Đến trưa, vẫn như cũ không có tin tức gì.

Lần đầu tiên Lục Lập Hành cảm thấy tầm quan trọng của thời đại internet.

“Chúng ta đến trước cửa trường học đợi đi.”

“Được.”

Giọng nói Kim Lâm hơi run rẩy.

Lư Diệu Văn nhìn dáng vẻ của cậu, chợt thở dài:

“Lâm, tôi cho rằng cậu chỉ là chơi đùa với Lâm Vãn Âm mà thôi, nhưng bây giờ nhìn lại, cậu thật sự nghiêm túc, bất luận như thế nào, chúng tôi cũng sẽ giúp cậu cứu Lâm Vãn Âm.”

“Ừ!”

Kim Lâm gật đầu.

Đến chỗ người gác cổng mượn một chiếc ghế dài.

Để cho Lục Lập Hành và Lư Diệu Văn ngồi xuống, chính anh tựa vào hòn non bộ cạnh trường.

Rơi vào trầm tư.

Đối diện cái cửa này, là một mảnh đất cỏ hoang.

Vốn dĩ đại học Kỹ Thuật thuộc vùng ngoại ô, càng đi về trước, càng hoang vắng.

Lâm Vãn Âm làm việc bán thời gian, sao cô lại đến đây?

Kim Lâm nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra.

Còn nhớ lần đầu tiên thấy Lâm Vãn Âm, là ở trước cửa trường đại học Y Khoa.

Dĩ nhiên, nhưng mà cửa chính đại học Kỹ Thuật.

Cậu và người trong ký túc xá cùng đi ra ngoài ăn sáng.

Đúng lúc nhìn thấy một cô gái nhỏ buộc tóc đuôi ngựa, đang cầm bánh bao và sữa đậu nành đi về pgias bên này.

Lúc đó Kim Lâm đột nhiên cảm thấy tim mình lỡ nhịp.

Cậu chưa từng thấy qua cô gái xinh đẹp như vậy.

Mặc dù nói, cậu thường xuyên khoe khoang mình.

Nhưng thực tế, gặp cô hai mươi năm trước đây.

Cậu chưa bao giờ yêu đương, cũng không biết làm sao hòa hợp với con gái.

Cho nên, lúc ấy cậu chỉ dám liếc nhìn cô bằng khóe mắt.

Thuận tiện, còn cố tình nói chuyện với đám Lư Diệu Văn.

Để tránh bị cô nhìn được.

Nhưng dù vậy, cậu vẫn bị mê hoặc.

Đặc biệt là nụ cười của cô ấy.

Cô thật sự giống như nhìn thấy người muốn gặp, hoặc có lẽ nhớ lại chuyện vui vẻ,

Đặc biệt cười vui vẻ.

Nụ cười đó, đến nay Kim Lâm đều nhớ.

Cậu hy vọng dường nào, cô là đang cười với mình.

Vậy cậu nhất định sẽ không chút do dự ôm cô vào trong ngực.

Nhưng khi đó cậu không dám.

Cho đến khi đã đi rất xa, cậu mới dám quay đầu lại nhìn.

Nhưng, đã không nhìn thấy bóng dáng của cô gái trẻ.

Cậu còn nghe, đám bạn cùng phòng bên cạnh Lư Diệu Văn thô tục nói:

“Mọi người nhìn thấy gì không? Vừa rồi chúng ta đi ngang qua một cô gái xinh đẹp nha, chính là người đẹp đại học Y Khoa, các cậu có ai theo đuổi một chút không? Bây giờ đã đại học cho phép yêu đương.”

Lư Diệu Văn vừa nói lời này, Kim Lâm trực tiếp đánh một cái vào đầu cậu:

“Nói cái gì vậy. Sau này đó chính là chị dâu cậu đó!”

“A? Kim Lâm thì ra cậu cũng nhìn thấy hả? Tôi còn tưởng cậu chỉ lo nói chuyện!”

“Nói nhảm, tôi lại không bị mù.”

Kim Lâm tức giận nói.

Lư Diệu Văn ngơ ngác cười hehe:

“Được, của cậu là của cậu, cậu thật sự theo đuổi, tranh thủ mời chúng tôi kẹo cưới nhé!”

“Ừ, nhất định rồi.”

Khi đó, Kim Lâm đã âm thầm tuyên thệ.

Lời thề này, luôn được hắn nhớ trong lòng.

Nhưng lại không tìm được cơ hội để làm quen với Lâm Vãn Âm.

Lúc này mới để Lư Diệu Văn đi tìm hiểu tin tức.

Còn nghĩ, ngày mai là tiệc sinh nhật, thật tốt để thực hiện một lời bày tỏ.

Lâm Vãn Âm. Em muôn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì…

Một ngày trôi qua rất nhanh.

Trời đã sớm xế chiều.

Hôm nay Lâm Vãn Âm và Thu Tư Tư cũng đặc biệt vui vẻ.

Anh Đầu Trọc chưa có đến, đám anh em của hắn cũng không có đến.

Tất cả những vị khách đã gặp, đều rất khách sáo.

Bọn cô cũng đặc biệt thoải mái.

Ngoại trừ, Lâm Vãn Âm thỉnh thoảng sẽ phân tâm khi nghĩ về chuyện cô muốn thổ lộ vào ngày hôm sau.

Nhưng mỗi lần, đều sẽ bị Thu Tư Tư cười nhạo.

Cô cũng không dám thấy thần.

Đợi vào buổi tối, mọi người đều sẽ rời đi.

Lâm Vãn Âm sau đó mới dọn dẹp cửa hàng với Thu Tư Tư.

Lúc này, ông chủ trở lại.

Nhìn thấy hai cô gái, ông chủ vô cùng hài lòng:

“Làm rất tốt, ngày mai xin nghỉ hả?”

“Vâng, đúng vậy ông chủ, ngày mai là sinh nhật Vãn Âm.”

“Ừ, không tệ đâu, chúc mừng nha, nhưng mà, tối nay còn có một việc cần hai cô phải làm.”

“Cái gì? Ngài nói đi ông chủ.”

Thu Tư Tư khách sáo nói.

Ông chủ nói:

“Vừa rồi có một người bạn gọi điện đến, nói muốn tôi giao cho hắn một ít gà rán và rượu, tôi mới vừa trở về, mệt chết được, hai người đi đi, chạy xe máy của tôi, một lát tôi đưa địa chỉ cho hai người.”

“Cái này? Được!”

Thu Tư Tư lập tức trả lời:

“Ông chủ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ giao đến.”

“Được.”

Ông chủ duỗi người, đi làm gà rán.

Sau khi làm xong, anh ấy làm một gói hàng, tiếp đó đóng gói.

Đưa cho Lâm Vãn Âm và Thu Tư Tư:

“Giao xong thì về sớm một chút nghỉ ngơi.”

“Vâng vâng, cảm ơn ông chủ!”

Hai người cùng nhau đi ra ngoài.

Thu Tư Tư đã học lái xe máy.

Cô lái xe máy chở Lâm Vãn Âm, cùng nhau đi đến địa chỉ đó.

"Nơi này có vẻ gần trường học của chúng ta?"

“Đúng vậy không xa, nhưng mà bên kia có chút hoang vắng, Tư Tư, cậu có sợ không vậy?”

“Tớ mới không sợ đâu! Thật ra tớ thích xem phim kinh dị nhất.”

“Ha ha ha, vậy nhanh lên đi, chúng ta cũng về sớm chút.”

“Ừ ừ.”

Thu Tư Tư tăng nhanh tốc độ.

Hai người không hề biết rằng nguy hiểm đang đến gần…

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment