Giữa mảnh đất hoang cách đại học Công Nghiệp một ki-lô-mét.
Có một căn nhà không lớn không nhỏ.
Quanh nhà mọc đầy cỏ, không ai trông nom.
Chỉ có một mảnh đất trống ở trước nhà.
Nhưng căn nhà này lại sáng đèn.
Là mấy bóng đèn thô sơ vừa tạm thời nối điện vào.
Trong nhà vang lên từng tiếng người chơi đoán số và vui cười.
"Ha ha ha, anh Đầu Trọc, anh lại thua rồi, chén này anh nên. . ."
"A không đúng không đúng, anh Đầu Trọc, em uống thay anh, anh yên tâm, mấy ly rượu sau này, em sẽ uống thay anh hết."
"Ha ha ha, Cương Tử, nhóc con cậu vẫn luôn hiểu chuyện!"
Đầu Trọc say rượu nấc một cái thật to, hai mắt hơi lờ đờ.
Hắn nhìn thoáng qua ngoài phòng, ngay lập tức nổi giận:
"CMN, từ sau khi anh Hải bị nhốt, cuộc sống của chúng ta càng ngày càng thiếu thốn!"
"Chứ sao nữa? Trước kia chúng ta đều ở khách sạn sa hoa, hiện tại lại buộc phải ở trong cái nhà nhỏ rách nát này, anh Đầu Trọc, kể ra đã năm sáu năm nay chúng ta chưa từng ở nhà kiểu này rồi đúng không?"
"Đúng vậy, quá rách nát, phi!"
Đầu Trọc hừ mạnh một tiếng, tức giận cầm lấy bình rượu, lại rót cho mình một ngụm.
"Không biết rốt cuộc anh Hải đắc tội với ai nữa, sao vẫn chưa ra được."
"Aiz, ai mà biết, anh Đầu Trọc, nếu anh Hải vẫn không ra được mà nói, sau này anh chính là đại ca của chúng tôi rồi. . ."
"Phi, nói cái gì vậy? Sao anh Hải lại không ra được? Tao cũng không muốn ở lại chỗ này cả đời đâu, ngay cả một người phụ nữ cũng không có!"
Nghĩ đến đây, anh Đầu Trọc yên lặng thở dài.
Trước kia hắn thường xuyên trái ôm phải ấp.
Hiện tại, đã rất lâu chưa được chạm vào phụ nữ rồi!
Anh Đầu Trọc rất bực bội!
Đương nhiên, các anh em bên cạnh cũng rất bực bội.
Trước kia, anh Đầu Trọc dùng xong phụ nữ, còn có thể thưởng cho bọn chúng, để bọn chúng cũng được dùng thử một chút.
Hiện tại.
Chính là những hòa thượng điển hình. . .
Thấy Đầu Trọc đã uống hết bầu rượu trong tay, Cương Tử nhanh nhảu đi tới, mở tiếp một bầu khác cho hắn;
"Anh Đầu Trọc, thật ra, hai cô em nhỏ mà mấy ngày nay chúng ta gặp ở cửa hàng gà rán thật sự không tệ!"
"Quả thật là không tệ, trước kia cũng chưa từng gặp được hàng tươi ngon như vậy. Sao? Mày có ý tưởng gì không?"
Cương Tử cười hắc hắc liên hồi:
"Chỉ cần anh Đầu Trọc muốn, chúng em đều có thể làm! Không phải chỉ là hai cô em nhỏ thôi sao? Chúng em nghĩ cách đem các cô ấy đến đây, để cho anh Đầu Trọc hưởng dụng một phen."
"Ha ha ha. Xem như nhóc con mày hiểu chuyện, chỉ có điều, mấy ngày nay vẫn nên quên ý tưởng đó đi, chuyện của anh Hải đang lúc đầu sóng ngọn gió, chúng ta không thể gây thêm chuyện này nữa, từ từ đi, đợi chuyện này trôi qua, chúng ta lại đi tìm hai cô em nhỏ kia, bọn họ chạy không thoát được đâu."
"Anh Đầu Trọc nói rất đúng, vẫn là anh Đầu Trọc suy nghĩ chu đáo!"
Cương Tử lập tức tâng bốc.
Anh Đầu Trọc rất hưởng thụ.
Hắn giơ chén rượu lên, cười to:
"Nào, cụng ly!"
"Ha ha, vâng, mọi người cụng ly!"
Một đám người lại bắt đầu hét lên.
Uống uống.
Cương Tử cảm thấy hơi đau bụng, hắn gấp gáp nói:
"Anh Đầu Trọc, anh uống trước đi, em đi tiểu cái đã."
"Mày đúng là nhiều chất thải, đi đi!"
Anh Đầu Trọc đá qua một cái.
Cương Tử cũng không tức giận, vô cùng vui vẻ đi ra cửa.
Lúc này.
Trên đường cái.
Thu Tư Tư đang cưỡi xe máy chở Lâm Vãn Âm đi đường.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Thu Tư Tư rùng mình một cái:
"Vãn m, cậu có cảm thấy nơi này hơi âm u không? Có thể có ma không?"
Lâm Vãn m bị cô chọc nở nụ cười:
"Tư Tư, cậu nghĩ gì vậy chứ? Ma ở đâu ra, chạy nhanh đi, lát nữa gà rán nguội sẽ không ngon!"
"Được!"
Thu Tư Tư tăng ga.
Ban đêm yên tĩnh, chỉ có tiếng vang và ánh đèn của xe máy.
Chỉ có điều nghĩ đến ngày mai có thể tỏ tình với Kim Lâm.
Lâm Vãn m cảm thấy tất cả đều đáng giá.
Nhưng khi bọn họ đang đi, thì bỗng nhiên xe máy chết máy!
Lâm Vãn m bị đẩy mạnh về phía trước đụng vào lưng Thu Tư Tư.
Thu Tư Tư lập tức giật mình.
"Ai nha, sao lại thế này?"
Lâm Vãn Âm cũng sốt ruột kéo Thu Tư Tư lại:
"Sao vậy?"
Thu Tư Tư lắc đầu: "Mình cũng không biết, đột nhiên chết máy, cậu chờ chút, mình thử lại xem!"
Thu Tư Tư bắt đầu đạp xe máy.
Nhưng mà.
Cô tốn hết sức.
Mà xe máy vẫn cứ không chút động đậy.
Nổ rồi lại tắt, nổ rồi tắt.
Thu Tư Tư hơi sốt ruột:
"Không phải cái xe này đã hư rồi đấy chứ?"
"A? Vậy. . . Vậy làm sao đây?"
Lâm Vãn m sốt ruột nhìn Thu Tư Tư.
Cô chưa từng cưỡi xe máy, đối với đồ chơi này dốt đặc cán mai.
"Mình cũng không biết nữa."
Tuy rằng Thu Tư Tư từng cưỡi, nhưng cô chưa từng gặp phải tình huống như vậy.
Xe máy trong nhà đều là đồ tốt.
Lần này, hai người hoàn toàn gặp khó rồi.
Lâm Vãn Âm xuống xe, vẫn ôm lấy gà rán.
Thu Tư Tư ngồi xổm xuống, nghiêm túc quan sát xe máy.
"Này. . . mình không sửa được."
"Aiz? Tư Tư, bên đó có ánh đèn, hay là chúng ta quá đó xem thế nào?"
Thu Tư Tư đứng lên, nhìn theo hướng Lâm Vãn m nói.
Quả nhiên nhìn thấy phía trước có một căn nhà nhỏ đang sáng đèn.
Ánh mắt của cô cũng lập tức sáng lên.
"Thật sự có một ngôi nhà? Đi đi đi, chúng ta đi xem thử xem có người biết sửa không."
"Được."
Hai người nói xong, đi về hướng có ngọn đèn. . .
. . .
Ba người Lục Lập Hành, Kim Lâm và Lư Diệu Văn đợi ở cửa trường học rất lâu.
Thấy sắc trời đã tối sầm lại.
Nhưng bọn họ vẫn chưa tìm thấy Lâm Vãn Âm.
Kim Lâm lòng nóng như lửa đốt.
"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?"
"Vãn m rốt cuộc đi đâu? Mấy người chúng ta chắc là không đủ rồi? Hay là tôi gọi thêm mấy bạn học đến đây!"
Lục Lập Hành vỗ nhẹ bờ vai của cậu:
"Tôi đã gọi cảnh sát, chắc là sắp đến rồi."
"A? Cảnh sát? Nhưng sao chúng ta lại báo cảnh sát? Loại tình huống này chắc bọn họ sẽ không điều người đến đâu?"
"Sẽ."
Lục Lập Hành cực kỳ chắc chắn.
"Nhưng mà chúng ta cũng không biết Lâm Vãn Âm ở đâu, sao bọn họ điều. . ."
Kim Lâm đang nghĩ ngợi, chợt nghe thấy phía trước truyền đến tiếng ồn ào:
"Cậu Lục, chúng tôi đến đây!"
Kim Lâm vừa ngẩng đầu, quả nhiên thấy một đám cảnh sát đi về phía bọn họ.
Người dẫn đầu, hình như là một cảnh sát giao thông.
Kim Lâm hơi ngớ ra:
"Mấy người này là . . . . ."
"Anh em của tôi, Trần Lộ!"
Nói xong, anh đi lên phía trước, chào hỏi Trần Lộ.
Bên cạnh Trần Lộ là người lần trước đi theo Trần Lộ cùng bắt Triệu Minh Hải.
Thấy Lục Lập Hành, anh ta cười chào:
"Tôi nói này cậu Lục, nếu như chuyện lần này lại bị cậu đoán đúng, thì cậu hãy đến đội cảnh sát hình sự của chúng tôi làm việc đi? Tôi cảm thấy rất thích hợp đó!"
Trần Lộ nở nụ cười:
"Cậu em của tôi còn phải ở nhà giữ con, làm gì có thời gian mà đi làm! Đúng không cậu Lục?"
Lục Lập Hành cũng cười :
"Cảnh sát Bàng cứ nói đùa, đâu phải lần nào tôi cũng đúng, không bằng các anh để cho anh cả của tôi đi làm ở chỗ các anh đi? Nếu có việc gì tôi sẽ nói với anh ấy, cũng tiện cho các anh điều người tới hơn."
Trần Lộ: "Aiz? Này. . ."
Nhưng cảnh sát Bàng lại nghe lọt tai chuyện này:
"Đúng là một biện pháp không tệ, tôi sẽ cân nhắc, chờ sau chuyến này về sẽ xin thử, đúng rồi, cô gái mà cậu nói rốt cuộc đang ở đâu? Tìm được chưa?"
------
Dịch: MBMH Translate