Nói đến chuyện này, sắc mặt của Lục Lập Hành liền nặng nề.
"Vẫn chưa có, các anh có tin tức chưa?"
"Chúng tôi cũng không, anh nói ở gần trường học, nhưng gần đây không có nhà ai cả!"
Trần Lộ nhíu mày.
Hai người Kim Lâm và Lư Diệu Văn nghe nói vậy, ngồi luôn xuống đất.
Vẫn chưa tìm được, vậy phải làm sao mới được đây.
Lục Lập Hành giới thiệu nói:
"Hai vị này là bạn học của Lâm Vãn Âm, cũng đến hỗ trợ tìm."
"À, các cậu đừng lo lắng, nếu thật sự gặp chuyện không may ở gần đây, chúng tôi nhất định có thể kịp thời chạy tới, vấn đề bây giờ là, trời đã tối rồi, đội trưởng Bàng, hay là chúng ta phái hai người ở đây theo dõi, những người khác đi tuần tra đi? Tìm được rồi thì thông báo một tiếng, tất cả mọi người chạy qua."
"Được, tôi cũng nghĩ vậy! Hay là ba người các cậu ở lại đi? Chúng tôi đi tìm!"
Cảnh sát Bàng nhìn về phía ba người Lục Lập Hành.
Kim Lâm trực tiếp nhảy dựng lên:
"Không được, tôi muốn đi tìm người, tôi không cách nào ở đây chờ được, anh Lục, mập mạp, hai người các người đợi đi?"
Ở trong mắt cậu, nghiễm nhiên Lục Lập Hành đã là anh em của mình.
"Tôi cũng đi, mập mạp, cậu ở đây chờ đi, có tình huống gì thì gọi điện thoại cho chúng tôi!"
Lục Lập Hành cũng không yên tâm.
"Được, đi đi, vậy các người cẩn thận."
Đội trưởng Bàng chia bọn họ thành năm tổ.
Phân ra tìm ở các hướng khác nhau.
Lục Lập Hành và Trần Lộ một tổ.
Kim Lâm và một vị cảnh sát một tổ.
Sắc mặt của cậu cực kỳ khó coi.
Vị cảnh sát cũng không nhìn nổi nữa :
"Cậu nhóc à, sao cậu lại sốt ruột như vậy? Yên tâm đi, chúng ta có nhiều người mà, không có việc gì đâu, cậu tên là Kim Lâm đúng không? Tôi cũng họ Kim, tính ra chúng ta còn là người một nhà đó!"
"Ừm."
Kim Lâm đến nhìn cũng không nhìn anh ta, chỉ đáp ngắn gọn.
"Aiz, cậu đây. . ."
Cảnh sát Kim còn đang muốn nói cái gì đó, đã thấy Kim Lâm đi xa.
Cảnh sát Kim: . . .
"Cái tên nhóc này, vốn đang muốn giảm bớt một chút áp lực cho cậu ta mà? Aiz. . ."
Mặc dù nói như vậy, nhưng anh ta cũng nhanh chóng đi theo.
Hai người đi một hồi lâu, rốt cục thấy một căn nhà trên con đường vắng vẻ.
Người trong nhà đang uống rượu.
Kim Lâm vốn định đi qua hỏi, lại bị cảnh sát Kim kéo lại:
"Cậu đi đâu vậy? Đây là nơi mấy người lang thang ở, đừng đi hù dọa bọn họ."
"Người lang thang?"
"Đúng vậy, trông cậu có vẻ là con cháu nhà giàu, chắc là không biết đúng không? Hiện tại tỉnh thành chúng ta có rất nhiều ăn xin và người lang lang, bọn họ hoặc là ở vòm cầu, hoặc là tạm thời ở trong loại nhà nhỏ rách nát không ai thèm này, cuộc sống nghèo khó, nhưng lại vui vẻ tự do."
"Đội trưởng của chúng tôi là người có tấm lòng nhân hậu, tình cờ gặp được còn có thể cho bọn họ một chút tiền, cũng báo cho chúng tôi, chỉ cần bọn họ không phạm tội, thì đừng đi quấy rầy bọn họ, những người này nhìn thấy cảnh sát sẽ sợ hãi."
Kim Lâm nhìn vào trong căn nhà đổ nát.
Quả thật là mấy người đàn ông có vẻ chẳng ra làm sao.
Cậu liền không để ý tới nữa, tiếp tục đi về phía trước.
Cảnh sát Kim cũng đi theo cậu, đi từng bước một.
Sắc trời càng ngày càng tối.
Kim Lâm hơi nhụt chí.
Đúng lúc này, điện thoại của cảnh sát Kim vang lên.
Bên đầu điện thoại kia là tiếng một viên cảnh sát:
"Cảnh sát Kim, bên này chúng tôi thấy hai cô sinh viên, không biết có phải người chúng ta muốn tìm hay không."
"Được, cậu đợi chút, chúng tôi qua đó ngay!"
Cảnh sát Kim mới vừa treo điện thoại, Kim Lâm lập tức chạy đi.
Mười phút sau, bọn họ đã tới trước mặt viên cảnh sát vừa gọi điện thoại.
"Cảnh sát Kim, Kim Lâm hai người đến đây. Nào, xem xem đây có phải là bạn học của cậu không?"
Vị cảnh sát đó chỉ hai cô sinh viên nhỏ đang ngồi xổm bên cạnh.
Kim Lâm nhìn một cái, nhất thời cực kỳ bất đắc dĩ:
"Không phải."
Tuy rằng tuổi của hai cô gái này không lớn, nhưng rất béo, sao có thể là Lâm Vãn Âm.
"Không phải? Nhưng không phải các cậu nói là hai cô gái khoảng hai mươi tuổi sao?"
"Phải, nhưng bọn họ không phải, thôi được rồi, tiếp tục tìm, cảnh sát Kim, chúng ta cứ quay về chỗ lúc trước của chúng ta đi, tôi cứ luôn có một loại linh cảm không tốt."
"Được, đi thôi, sao gần đây lại bắt đầu dựa theo linh cảm phá án chứ, thật là. . ."
. . .
Thu Tư Tư và Lâm Vãn Âm dần dần đi tới trước căn nhà nhỏ.
Trong sân không có quá nhiều cây cỏ, hơn nữa đèn trong phòng cũng sáng.
Thu Tư Tư cũng không quá sợ hãi nữa.
Cô vừa đi, vừa dè dặt hỏi:
"Có ai không? Có thể giúp một chút không?"
"Xin chào, có ai không?"
Người trong nhà còn đang uống rượu, tiếng nói rất lớn.
Căn bản không ai chú ý tới các cô.
Thu Tư Tư hơi sốt ruột.
Cô quay đầu lại liếc nhìn Lâm Vãn Âm một cái.
Cuối cùng vẫn quyết định, bước lên xem!
Cô đánh bạo tiến lên, đang định gõ cửa.
Bỗng nhiên nghe thấy bên cạnh truyền đến một tiếng hô kinh ngạc:
"Là các em sao? Các em tới đây làm cái gì? Chắc không phải là nhớ bọn anh chứ? Ha ha ha ha!"
Thu Tư Tư hơi sửng sốt, vừa quay đầu lại, liền thấy Cương Tử.
Hắn đang kéo lưng quần lên.
Vừa kéo, vừa kéo vừa dùng sức run run.
Thu Tư Tư lập tức cảm thấy một một cơn rét lạnh vọt lên da đầu.
"Anh, sao lại là các anh?"
Cô theo bản năng xoay người, kéo Lâm Vãn Âm muốn đi.
Nhưng Cương Tử đã phê men rượu, sao có thể chịu để cho bọn họ đi?
Huống hồ, vừa rồi anh Đầu Trọc còn bảo, muốn bọn chúng đem hai cô em này đến đây mà.
Cương Tử cười ha hả:
"Ha ha, đi? Đi như thế nào? Cũng đã đến đây rồi, sao không đến với anh Đầu Trọc của bọn anh?"
Không đợi hai người kịp phản ứng, Cương Tử hô to một tiếng:
"Anh Đầu Trọc, hai cô em kia đến đây rồi!"
Thu Tư Tư theo bản năng xoay người, đang muốn nhanh chóng chạy đi.
Gà rán trong ngực Lâm Vãn Âm bị rơi trên mặt đất.
Chỉ vì chậm một giây này, Cương Tử đã kịp bước lên, giữ lại cánh tay các cô.
Trong phòng.
Sau một chốc yên tĩnh, mọi người mở cửa ra.
Anh Đầu Trọc vừa nhìn thấy hai người, ánh mắt đã sáng lên.
"Ha ha ha, là các em à!"
"Cương Tử, đừng buông tay, đã dâng đến tận cửa rồi, không thể không cần!"
"Các anh em, lên, tối nay cho các anh em sảng khoái một bữa!"
"Được lắm"
Đám người ngay lập tức ập về phía Lâm Vãn Âm và Thu Tư Tư.
Lâm Vãn Âm đang ngồi xổm xuống chuẩn bị nhặt gà rán lên.
Thu Tư Tư sợ đến cả người phát run, nhưng thấy tình cảnh này, bỗng nhiên không biết cô lấy đâu ra sức lực.
Đẩy Cương Tử ra, bảo vệ Lâm Vãn Âm ở dưới người mình.
"Các người muốn làm gì? Tránh ra, tránh ra hết đi!"
Nhưng.
Sao đám say rượu này có thể để vuột mất cơ hội này.
Bọn họ xông lên như điên, bắt lấy Thu Tư Tư .
Lâm Vãn Âm được cô bảo vệ ở trong ngực càng thêm sốt ruột:
"Tư Tư."
"Tư Tư cậu buông ra!"
"Tư Tư"
"Cứu với"
Hai người điên cuồng kêu to.
Nhưng.
Dù sao cũng là hai cô gái, sao có thể là đối thủ của mấy tên đàn ông.
Mà một khi sinh viên nghỉ lễ, vùng đất này cơ hồ không có một ai.
Dọc theo đường đi đến đây, hai người đã thấy rõ.
"Ha ha. Kêu? Các em nghĩ kêu có tác dụng gì không? Anh nói cho các em biết! Hôm nay, hai cô em chính là của anh em bọn anh!"
"Các anh em, khiêng vào trong nhà!"
Mấy người lập tức hưng phấn lên!
Mà lúc này.
Kim Lâm đang đi về phía đó.
Bỗng nhiên bên tai nghe thấy tiếng kêu này. . .
------
Dịch: MBMH Translate