Kim Lâm vô thức dừng bước.
Xoay người, cùng cảnh sát Kim liếc nhau.
Cảnh sát Kim cũng cảm thấy là lạ, anh ta vừa chạy về phía phát ra tiếng kêu, vừa nói:
"Cậu đi liên hệ những người khác, phải nhanh lên, tôi đi cứu người!"
Nhưng mà, anh ta còn chưa chạy được mấy bước, đã bị Kim Lâm kéo lại.
Rất nhanh cậu đã chạy tới phía trước anh ta, cảnh sát Kim cũng không kịp phản ứng.
"Anh đi liên hệ với bọn họ, tôi đi cứu!"
"Này? Này. . . Nhóc con cậu chậm một chút, đừng để bị thương."
Cảnh sát Kim kêu xong, bắt đầu gọi điện thoại cho những người khác.
Mà lúc này.
Ở một chỗ khác, Lục Lập Hành cũng đã nghe thấy tiếng kêu cứu.
Anh và Trần Lộ liếc nhau, lập tức chạy về phía bên này!
. . .
Thu Tư Tư bảo vệ Lâm Vãn Âm rất chặt chẽ.
Trên người truyền đến từng trận đau đớn, cùng với tiếng quần áo bị xé rách.
Nhưng cô vẫn không chịu buông tay.
Lâm Vãn Âm dùng sức ngẩng đầu lên, muốn kéo Thu Tư Tư ra.
Cô cảm nhận được, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống mặt mình.
Nhưng dù cho cô có đẩy kiểu nào, cũng không thể đẩy Thu Tư Tư ra.
Giọng Lâm Vãn Âm nghẹn ngào:
"Tư Tư, cậu buông ra đi. . ."
Thu Tư Tư nhắm chặt hai mắt lại:
"Không, mình không buông!"
Các cô càng phản kháng, càng khơi lên dục vọng của đám Cương Tử.
Bọn chúng cười lớn:
"Ha ha ha, còn là hai cô gái cương trực nữa nha!"
"Thật là thú vị, anh Đầu Trọc, lên đi! Em đã kéo quần xuống rồi đây này!"
"Đến đây!"
Anh Đầu Trọc huýt sáo.
Vừa cười, vừa đi về phía này.
Hắn cởi bỏ thắt lưng của bản thân, lúc đang chuẩn bị đưa hai tay xoa lên người cô gái.
Thì bỗng nhiên cảm nhận được một cơn đau đớn dữ dội.
Ngay sau đó.
Thân thể của Đầu Trọc mất kiểm soát mà ngã lên mặt đất.
Hắn quát to một tiếng:
"CMN, đứa nào?"
Biến cố đột ngột xảy ra, những người khác vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Cương Tử lại càng sốc.
Lúc này mới nhìn về phía người vừa tới.
Tiếp theo, bọn chúng nổi giận!
"Thằng ranh con mày điên rồi phải không? Dám đánh anh Đầu Trọc của bọn tao?"
"Anh Đầu Trọc anh không sao chứ? Anh chờ một chút, giờ bọn em sẽ đi đánh chết thằng ranh con này!"
Kim Lâm không có thời gian để ý tới bọn chúng, nhanh chóng cởi áo khoác của mình xuống, đắp lên người Thu Tư Tư .
Lâm Vãn Âm ở dưới người Thu Tư Tư ngẩng đầu lên, nhìn về phía cậu.
Tiếng nói của cô hơi run rẩy:
"Kim. . . Kim Lâm?"
"Không sao, tôi đã đến rồi!"
Kim Lâm miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Không cần sợ hãi."
Tiếng nói của cậu không lớn.
Nhưng không hiểu sao Lâm Vãn Âm cảm thấy rất an tâm.
Cô nở nụ cười:
"Ừm, tôi không sợ, cứu Tư Tư trước đã."
"Được!"
Kim Lâm vừa dứt lời, bỗng nhiên cảm thấy thân thể của mình bay lên trời.
Ngay sau đó, cậu bị ném lên mặt đất.
"Ranh con, đang nói chuyện với mày đó, điếc rồi hả?"
Kim Lâm hơi nhíu mày.
Ngẩng đầu, thấy mấy tên hung thần ác sát bao vây mình.
"Một mình mà còn dám tới cứu người? Mày điên rồi hay sao?"
Kim Lâm nắm chặt nắm tay, đang muốn đứng lên.
Bỗng bên tai vang lên từng hồi tiếng bước chân:
"Ai nói cậu ấy một mình?"
Sau đó.
Liền thấy Lục Lập Hành và Trần Lộ chạy tới.
Trong tay Trần Lộ còn cầm gậy cảnh sát.
Người vừa nói chính là anh.
Lục Lập Hành liếc nhìn Kim Lâm một cái, lập tức xoay người, chuẩn bị đi đỡ Thu Tư Tư và Lâm Vãn Âm.
Bộ dạng của Kim Lâm có vẻ như không có việc gì, nhưng rõ ràng hai cô nhóc đã bị dọa phát khiếp.
Anh Đầu Trọc thấy vậy, tiến lên kéo Lục Lập Hành lại:
"CMM. . . Muốn chết!"
"Chỉ dẫn theo một tên cảnh sát mà cũng dám tới bắt người?"
Đầu Trọc giơ lên một bàn tay khác, tiến lên định đánh Lục Lập Hành.
Trần Lộ lanh tay lẹ mắt, ngăn cản hắn:
"Tôi nói này anh bạn, anh nghĩ đi đâu vậy? Sao lại chỉ có một cảnh sát? Anh nhìn bên kia xem!"
Trần Lộ chỉ về phía đường cái.
Đầu Trọc nhìn theo.
Ngay sau đó.
Hắn ngây dại!
Cũng tỉnh rượu hơn phân nửa.
Chỉ thấy trên đường cái, có ít nhất mười người từ bốn phương tám hướng chạy lại đây.
Cả đám đều cầm gậy cảnh sát.
Đầu Trọc vừa kịp phản ứng lại, trong nháy mắt luống cuống:
"Này. . ."
"Chạy mau!"
"Ngơ hết ra đấy làm chi?"
Không đợi đám người kịp phản ứng, hắn xoay người tính chạy trước!
Nhưng mà.
Chung quy là đã uống rượu, thân thể không hề nghe theo sai sử.
Mới vừa quay người thì đã ngã nhào trên mặt đất.
Bọn Cương Tử ở phía sau hắn vốn cũng đang gấp gáp chạy trốn.
Hắn vừa ngã một cái, mấy tên khác cũng ngã xuống theo.
Ngã thành một hàng ngang dọc tứ tung.
Cả nhóm cảnh sát đang muốn đến bắt người: . . .
Chỉ có Lục Lập Hành ở gần bọn chúng là bị liên lụy, bị một tên cuối cùng trong đám đó chộp được tay.
Lảo đảo một cái, suýt nữa là ngã xuống đất.
Cũng may, Trần Lộ lanh tay lẹ mắt đỡ được anh.
Nhưng tay anh vẫn đụng phải tảng đá trên mặt đất, rách da.
Trần Lộ sốt ruột lo lắng hỏi:
"Cậu Lục à, sao rồi sao rồi? Có nặng lắm không?"
Lục Lập Hành khoát tay:"Không sao, vẫn nên bắt chúng lại trước đi! Aiz, nếu có Đại Hoàng ở đây thì tốt rồi."
Nếu Đại Hoàng ở đây, chẳng những không cần lo chuyện tìm người, mà ngay cả việc bắt người cũng không cần nhọc lòng.
Hơn nữa Đại Hoàng cũng sẽ không để cho anh bị thương.
Nghĩ đến đây, Lục Lập Hành hơi nhớ Đại Hoàng.
Chẳng qua là tàu hỏa không cho mang theo thú cưng.
Nếu không đã có thể bảo Lập Chính dẫn Đại Hoàng đến đây rồi.
Chắc có lẽ nó cũng rất nhớ hai nhóc con kia.
Không biết hiện giờ nó ra sao.
Có phải có một con chó nào đó lại trốn ở góc phòng khóc thút thít hay không.
"Cậu Lục? Cậu Lục? Nghĩ cái gì vậy? Phải đi rồi!"
Lục Lập Hành hơi sửng sốt, lúc này mới phát hiện.
Trong mấy phút mình ngẩn người, các cảnh sát đã trói gọn đám người kia lại.
Kim Lâm đang chăm sóc Lâm Vãn Âm và Thu Tư Tư .
Cô nhóc mặt tròn kia trông hơi chật vật.
Nhưng khi thấy anh, vẫn cười thật tươi với anh:
"Cậu ấy nói, nhờ có anh mà chúng em mới được cứu, cám ơn anh nhé."
Lâm Vãn Âm bên cạnh cũng nở nụ cười với anh:
"Cám ơn."
Lục Lập Hành khoát tay: "Không cần, các cô không có việc gì là tốt rồi, Kim Lâm, nhanh đưa họ về đi, chăm sóc người ta cho tốt."
"Ừm."
Kim Lâm gật đầu.
Cũng không nói cám ơn, nhưng cậu hạ quyết tâm.
Nếu sau này Lục Lập Hành có chuyện gì cần giúp đỡ, cậu nhất định sẽ giúp!
Chờ bọn họ đi rồi, Lục Lập Hành mới đến bên cạnh đội trưởng Bàng và Trần Lộ:
"Không còn việc gì nữa phải không? Vậy tôi cũng đi về, không còn sớm nữa."
Trần Lộ nở nụ cười: "Biết cậu muốn đi về với vợ con rồi, aiz, không giống tôi, hai tỉnh thành, vốn tưởng là có thể ở bên Mỹ Lan và hai đứa nhóc nhiều một chút, không ngờ vẫn bị cậu lôi đi bắt người khắp nơi, tôi cũng hoài nghi rốt cuộc là bản thân đang làm cái gì, ha ha!"
Tuy rằng nói như vậy, nhưng Trần Lộ vẫn rất vui vẻ.
Lục Lập Hành buồn cười nhìn anh:
"Đội trưởng Bàng à, có nghe thấy không?"
"Biết rồi biết rồi, vì để cho cậu tiếp tục bận rộn, sau khi về sẽ điều cậu đến đội chúng tôi, tôi đi xin!"
"Gần đây thật là, một tên Triệu Minh Hải, còn thêm cả đám khốn kiếp này nữa, công trạng của chúng tôi tăng cao, tất cả đều nhờ phúc của cậu Lục cả, sau khi trở về tôi cũng sẽ thử xin với lãnh đạo, sau này chúng tôi sẽ khẩn cấp xử lý những chuyện mà cậu nói!"
Đội trưởng Bàng không nhịn được cảm khái.
"Được, không thành vấn đề!"
Lục Lập Hành gật đầu.
Nhưng Đầu Trọc vừa nghe thấy cái tên này, cũng ngây ngẩn cả người:
"Triệu Minh Hải? Triệu Minh Hải cũng do các người bắt?"
------
Dịch: MBMH Translate