"Hửm? Anh còn quen biết cả Triệu Minh Hải sao? Là em trai của Triệu Minh Hải?"
Cảnh sát Bàng lập tức bật cười.
Nhưng Đầu Trọc không trả lời vấn đề này của anh ta.
Hắn nhìn về phía Lục Lập Hành:
"Họ Lục? Người thôn Lục Gia? Anh và Lục Tiểu Phi có quan hệ gì?"
Lục Lập Hành híp hai mắt:
"Anh cũng quen biết anh Phi? Xem ra bắt các anh không oan. Anh Trần, giao cho anh nhé, tôi thật sự phải đi rồi, bằng không vợ lại phải chờ tôi đến nửa đêm."
"Ừm, được. Yên tâm đi, sẽ không khiến cậu thất vọng đâu. Đi đi, đi đi!"
Trần Lộ xua tay.
Lúc này Lục Lập Hành mới rời đi.
Đã là chín giờ rưỡi tối.
Lục Lập Hành nghĩ ngợi, vẫn là gọi điện thoại cho Cố Vãn Thanh.
Đầu dây bên kia điện thoại vang lên tiếng ê ê a a của các bé con.
Cùng với tiếng cười của Cố Vãn Thanh:
"Lập Hành? Anh gọi quá đúng lúc, em đang dạy các con nói chuyện. Nào, em gái, mau gọi ba."
Lục Lập Hành bật cười.
Khói mù của cả hôm nay bay sạch.
"Vãn Thanh..."
"Hửm? Sao vậy?"
"Các con mới lớn mấy tháng, sao lại biết nói chuyện? Em nôn nóng quá rồi."
"Ha ha, không sao, em từ từ dạy, dạy mãi dạy mãi nói không chừng sẽ biết. Em luôn cảm thấy bé yêu nhà chúng ta là em bé thông minh nhất!"
"Ừm, phải phải phải, cũng không có chuyện gì, chỉ là muốn nói với em, cứu được Lâm Vãn m rồi, Kim Lân đưa cô ấy về rồi!"
"Vậy tốt quá, anh không sao chứ?"
"Không sao, chỉ là hơi nhớ Đại Hoàng. Vãn Thanh, đợi sau khi siêu thị khai trương, chúng ta về đón Đại Hoàng đến đây nhé? Sẵn tiện lái xe đến luôn."
"Được, nghe theo anh, em cũng hơi nhớ nó rồi. Có nó em cũng chẳng cần trông con, các con thích chơi với nó lắm!"
"Ừm, được! Thời gian không còn sớm nữa, anh về còn phải bận thêm việc. Nếu em buồn ngủ thì ngủ với các con trước đi, không cần đợi anh."
"Được, em biết rồi."
Cố Vãn Thanh ỉu xìu cúp điện thoại.
Lục Lập Hành hạnh phúc trong lòng.
Đợi về đến nhà, anh vẫn nhìn thấy trong nhà sáng đèn.
Lục Lập Hành buồn cười đi lên lầu, mở cửa.
"Chẳng phải bảo em nghỉ ngơi trước rồi sao? Sao vẫn chưa ngủ?"
Lời vừa dứt liền cảm thấy có người ôm lấy mình từ phía sau.
Lục Lập Hành khẽ ngẩn người.
Anh xoay người lại, nhìn thấy cô mặc đồ ngủ, ngẩng đầu lên.
Đang mỉm cười nhìn anh.
Trên gương mặt không trang điểm đó mang theo nụ cười mê người.
Cơ thể từ từ dán vào anh.
Lục Lập Hành bỗng chốc cảm giác cơ thể mình căng chặt.
Mắt anh khẽ híp lại.
Kéo lấy Cố Vãn Thanh:
"Em đây là muốn làm gì?"
Cố Vãn Thanh không hề ý thức được sự khác thường của Lục Lập Hành.
Cô vẫn đang vui vẻ nói ra sự nhớ nhung của mình:
"Đang đợi anh đó, em còn làm sườn hầm cho anh, biết anh thích ăn."
"Rồi thì cơm ở trong nồi cả rồi, anh đợi em một chút, em đi hâm nóng cho anh là ăn được rồi!"
"Các con ngủ rồi, không cần lo chúng sẽ quấy rầy chúng ta."
Nói đoạn.
Cố Vãn Thanh định chui ra khỏi lòng Lục Lập Hành, đi vào phòng bếp.
Nhưng cô còn chưa nhúc nhích thì đã bị Lục Lập Hành kéo vào.
"Đợi đã."
Cố Vãn Thanh ngờ vực nghiêng đầu qua, có chút khó hiểu nhìn về phía Lục Lập Hành:
"Sao vậy anh?"
Lục Lập Hành ôm cô càng chặt hơn:
"Em nói, chúng sẽ không quấy rầy chúng ta?"
"Đúng... đúng vậy..."
Cố Vãn Thanh cuối cùng cũng ý thức được không đúng.
"Đúng. Đúng vậy..."
"Vậy thật sự quá tốt rồi!"
"Hả? Cái gì quá tốt?"
"Thế giới hai người đó. Chẳng phải em nói có thể trải qua thế giới hai người của chúng ta sao? Vậy khoan đi hâm cơm đã, anh có chuyện quan trọng hơn phải làm."
"Hả?"
Cố Vãn Thanh mơ mơ hồ hồ, cảm giác Lục Lập Hành đang đến gần mình.
Cô muốn tránh đi, nhưng lại không nỡ tránh.
Chỉ có thể cảm giác được bờ môi mềm mại của anh dần dần đến gần bản thân mình.
Không đợi cô có phản ứng, anh đã nhanh chóng tiến lên.
Hôn lên môi cô.
Cố Vãn Thanh muốn lùi về sau trong vô thức.
Nhưng đầu cô lại bị cố định chặt, không nhúc nhích được.
Cố Vãn Thanh chỉ đành cố hết sức nghênh đón nụ hôn này.
Không thể không nói, kỹ thuật hôn của Lục Lập Hành càng ngày càng tốt hơn.
Cố Vãn Thanh thậm chí còn nghi ngờ, có phải anh đã học qua ở đâu không.
Tại sao luôn có thể khiến cô choáng váng bối rối.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Khi nụ hôn này kết thúc, Cố Vãn Thanh cảm giác chân bản thân mềm nhũn không đứng nổi nữa.
Vừa hay.
Lục Lập Hành cũng không định để cô đứng lên.
Trong khoảnh khắc cô ngã vào lòng anh.
Lục Lập Hành cong eo, ôm cô vào lòng, ôm với tư thế bế công chúa.
Mặc dù không phải lần đầu tiên ôm cô như thế.
Nhưng Cố Vãn Thanh vẫn không kiềm chế được giật mình hô nhẹ một tiếng.
"Á."
"Suỵt!"
Lục Lập Hành vội ra dấu im lặng với cô.
"Đừng la, chỗ này của chúng ta cách âm không quá tốt, đợi vào phòng ngủ đã..."
Vừa nghe lời này.
Cố Vãn Thanh hoàn toàn ngơ ngác.
Cô xấu hổ đỏ mặt, không dám tin nhìn Lục Lập Hành:
"Anh, anh... anh nói gì vậy?"
"Lập Hành, đừng nói bậy!"
"Ha ha."
Lục Lập Hành không nhịn được bật cười.
Anh vừa đi về phía phòng ngủ, vừa cúi đầu.
Hôn lên trán cô.
Như chuồn chuồn lướt nước, nhưng lại khiến người ta không kiềm được sự vui vẻ.
Cố Vãn Thanh lại lần nữa ngượng ngùng không dám nhìn anh.
"Em em em, anh muốn làm gì đây hả... Ăn cơm trước đã..."
"Không ăn cơm nữa, làm chuyện nên làm."
Giọng nói Lục Lập Hành cũng trở nên mơ hồ.
Tuy là ra ngoài mệt mỏi cả ngày.
Nhưng quay về nhìn thấy Cố Vãn Thanh, vẫn cảm thấy tâm trạng cực kỳ tốt.
Đương nhiên.
Phương diện nào đó càng tốt hơn.
"Chuyện này... Em..."
Nhịp tim Cố Vãn Thanh bắt đầu tăng nhanh.
Vẫn luôn mang thai sinh con, thật ra.
Tính đâu ra đấy, thời gian làm chuyện đó với Lục Lập Hành cũng chỉ có một hai lần lúc mới kết hôn.
Sau đó.
Anh không để ý đến cô nữa.
Sinh con xong, sức khỏe của bản thân cũng không tốt.
Họ vẫn luôn ai ngủ phần người nấy.
Tuy có vài lần Lục Lập Hành cũng như thế này.
Nhưng anh đều rất khắc chế.
Trong lòng Cố Vãn Thanh vô cùng cảm kích, cũng cảm thấy đã nợ anh.
Giờ phút này.
Tuy cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Nhưng mà Cố Vãn Thanh biết, bản thân sớm muộn gì cũng phải cùng anh...
Hơn nữa.
Cô không bài xích, thậm chí còn cảm thấy thích.
Vì thế.
Cảm nhận được sự nóng lòng của anh.
Cố Vãn Thanh cắn môi.
Kiềm chế nhịp tim tăng nhanh, không chút do dự nâng cánh tay lên.
Còn chưa đến trước phòng ngủ.
Cô cứ như vậy, ôm lấy Lục Lập Hành.
Động tác hơi trúc trắc.
Nhưng chính sự trúc trắc này.
Khiến Lục Lập Hành cứng đờ lần nữa.
Cô bé này, rõ ràng là đang châm dầu vô lửa.
Thật sự quá mê người!
Anh hận không thể trực tiếp thực hành tại chỗ.
Nhưng.
Tuy là mùa hè, nhưng suy cho cùng mặt đất cũng quá lạnh.
Sức khỏe cô vừa mới hồi phục.
Lục Lập Hành không dám mạo hiểm.
Thế nên.
Anh cứ như vậy ôm Cố Vãn Thanh, đi thẳng đến bên giường.
Mới từ từ thả cô lên giường.
Vốn muốn nhắc nhở cô buông ra trước.
Nhưng cô nhắm chặt mắt.
Căng thẳng vô cùng.
Lục Lập Hành trái lại cũng không định buông ra nữa.
Nương theo Cố Vãn Thanh, thuận thế ngã lên giường.
------
Dịch: MBMH Translate