Lục Lập Hành thức dậy từ sớm.
Sau khi nấu bữa sáng, anh chuẩn bị đi gọi Lục Lập Chính. Lúc đi vào thì thấy trong phòng Lục Lập Chính trống không. Anh nghi ngờ nhíu mày.
Anh đang định gọi Cố Vãn Thanh, hỏi xem Lục Lập Chính đã đi đâu thì nghe thấy tiếng mở cửa.
Lục Lập Hành tranh thủ thời gian đi tới cửa, trông thấy Lục Lập Chính cầm mấy cái bánh tiêu đi đến.
"Anh hai, em dậy sớm, đi ra ngoài chạy bộ, thuận tiện mua chút dầu điều trở về!"
Lục Lập Hành không khỏi nở nụ cười:
"Thế nào? Không thay đổi được thói quen ở trường học sao?"
Lục Lập Chính sờ đầu, có chút xấu hổ:
"Ha ha, anh hai đừng đùa em nữa."
"Được rồi, nhanh đi rửa mặt ăn cơm, cơm nước xong xuôi anh dẫn em đến bên siêu thị nhìn xem, mấy ngày nữa liền có thể khai trương."
"Được!"
Lục Lập Chính vội vàng để bánh tiêu sang một bên rồi ngay lập tức đi rửa mặt.
Trong khoảng thời gian này, Cố Vãn Thanh cũng rời giường.
Chỉ có hai đứa nhỏ là còn ngủ say.
Nhưng Lục Lập Hành cũng không có ý định đánh thức bọn chúng.
Bọn nhóc ngủ sẽ không ảnh hưởng đến việc bọn họ ăn cơm.
Chờ cơm nước xong xuôi và thu dọn xong tất cả, hai nhóc con mới tỉnh lại.
Lục Lập Hành mặc quần áo tử tế và thay tã cho bọn chúng.
Lục Lập Chính thì đã pha xong sữa bột.
Hai đứa nhóc vừa uống sữa bột vừa đòi ôm.
Lục Lập Chính cũng không từ chối.
Cậu tiến lên phía trước, dùng hai tay bế hai đứa nhỏ lên.
"Anh hai, lát nữa dẫn theo bọn chúng đi siêu thị sao?"
Cố Vãn Thanh đang đi tới nghe thấy lời này liền nói:
"Không mang theo đâu? Hai người qua bên kia bận việc, mang theo bọn chúng sẽ vướng bận, để chị ở nhà trông cho là được."
Lục Lập Hành thấy thế, nghĩ một hồi rồi nói:
"Mang theo đi, Vãn Thanh, em cũng đi, đến xem siêu thị nhà chúng ta. Đây chính là điểm khởi nghiệp của chúng ta ở tỉnh thành sau này, em là bà chủ, cần phải đi xem một chút."
Cố Vãn Thanh nghe vậy thì nở nụ cười:
"Vậy được rồi, em cũng đi xem một chút. Hai nhóc tranh thủ thời gian uống sữa đi, uống xong chúng ta đi ra ngoài chơi."
Ánh mắt hai đứa nhỏ lập tức lóe sáng, khỏi phải nói là có bao nhiêu vui vẻ.
Chờ bọn nhỏ uống sữa xong, Lục Lập Hành liền dẫn mấy người cùng tiến về siêu thị.
Lúc Thu Xán và Thu Tư Tư đi vào cửa nhà bọn họ, trong nhà đã không có người.
Thu Xán vốn đang tràn đầy vui vẻ, lúc này chỉ cảm thấy vô cùng uể oải:
"Xem ra không ở nhà rồi." Thu Tư Tư chu mỏ một cái:
"Anh xem đi, em đã nói nên đến chào hỏi nhà bọn họ trước, nếu không người ta bận bịu không ở nhà, anh cứ một hai lôi kéo em đến!"
"Ai? Em đúng là…" Thu Xán không tính toán với Thu Tư Tư.
"Được rồi, chúng ta đi về trước đi, sau đó hỏi thăm cô bạn thân của em xem số điện thoại của bọn họ là bao nhiêu. Chúng ta gọi điện thoại hẹn trước một chút, đúng lúc xác định xem có phải là người mà anh muốn tìm hay không."
"Người anh muốn tìm?" Vẻ mặt Thu Tư Tư tràn đầy nghi hoặc.
"Ai nha, em chớ để ý, đi thôi!"
Hai người đang muốn xuống lầu, bỗng nhiên bị người ta gọi lại.
"Ai? Các người là tìm đến nha đầu Vãn Thanh sao?"
"Nha đầu Vãn Thanh?" Thu Xán mờ mịt.
Thu Tư Tư biết Cố Vãn Thanh thì liên tục gật đầu:
"Đúng đúng đúng, dì biết bọn họ đi đâu không?"
"Bọn họ đi siêu thị của bọn họ rồi, nói là sắp khai trương nên đi xem một chút, giữa trưa chắc là sẽ trở về. Hay là hai người chờ một lát?"
Người dì này vừa nói vừa lấy chìa khóa ra, chuẩn bị mở cửa căn nhà sát vách.
Cô và Lục Lập Hành là hàng xóm, sau khi ăn sáng thì gặp cả nhà Lục Lập Hành ở dưới lầu.
"Siêu thị? Vậy dì biết siêu thị của bọn họ ở đâu không?"
"Hai người không biết sao? Ở Cửu Thiên Đại Hạ, không xa."
"Cửu Thiên Đại Hạ? Anh à, hay là chúng ta ngày mai lại đến vậy!"
"Không, chúng ta đi Cửu Thiên Đại Hạ!" Thu Xán lập tức hạ quyết tâm.
Hắn muốn đi xác nhận một chút, rốt cuộc có phải là Lục Lập Hành hay không.
Nếu như đúng thì còn có thể thảo luận một chút chuyện liên quan tới mua bán linh chi.
"Vậy… Vậy được rồi!" Thu Tư Tư chỉ đành gật đầu.
Nàng luôn cảm thấy, hôm nay anh trai cứ là lạ sao á.
…
Lục Lập Hành mang theo Lục Lập Chính và Cố Vãn Thanh đi dạo ở trong siêu thị một buổi sáng.
Một số hàng hóa cũng đã lên kệ.
Diệp Cảnh Thâm đang bận rộn kiểm kê hàng hóa.
Lục Tiểu Phi đang giúp đỡ.
Lục Lập Hành vốn cho Lục Tiểu Phi nghỉ để anh dành nhiều thời gian cho Trịnh Hoa Mẫn hơn. Nhưng anh tới siêu thị từ sớm.
Chờ đi dạo xong, Lục Lập Hành nhìn về phía Lục Lập Chính:
"Thế nào? Muốn ở lại siêu thị giúp đỡ hay không? Anh hai sẽ trả tiền lương cho em, tiền lương sẽ giống như các nhân viên khác. Em có thể đi theo bọn họ để học hỏi thêm đôi chút. Nếu như không muốn, anh hai sẽ tìm cho em một công việc khác."
Lục Lập Hành không có ý định cưỡng cầu Lục Lập Chính.
Mới vào xã hội, anh muốn cho cậu làm những gì mình thích.
"Không cần không cần, em sẽ tới đây làm, em sẽ đi theo anh Phi học tập, ngày mai liền đến."
"Được! Vậy đến lúc em khai giảng thì lại về nhà?"
"Ừm."
Đã gần trưa rồi.
Lục Lập Hành đẩy hai đứa nhỏ đã ngủ thiếp đi, gọi Cố Vãn Thanh và Lục Lập Chính chuẩn bị trở về nhà.
Nhưng mà, bọn họ vừa mới ra khỏi cửa siêu thị liền nghe thấy tiếng còi ô tô.
Sau đó, Lục Lập Hành nhìn thấy một chiếc xe dừng lại ở trước mặt mình.
Tiếng còi kia chắc là cho mình nghe.
Hắn hình như không biết xe này thì phải?
Lục Lập Hành nhíu nhíu mày lại.
Một lát sau, anh trông thấy cửa sau xe mở ra.
Thu Tư Tư nhanh chóng chui ra từ trong xe:
"Các nhóc con, dì tới rồi đây?"
"A? Ngủ thiếp đi rồi sao? Đúng là không khéo! Vậy dì không đánh thức các con nữa~ "
"Chào chị Vãn Thanh, Lục đại ca, Lập Chính."
Nàng cười ngọt ngào, khiến cho tâm trạng của mấy người vô cùng tốt.
"Xin chào, em đây là…"
"Há, em và anh trai muốn đến cảm ơn mọi người, kết quả không thấy ai ở nhà, dì hàng xóm bảo mọi người ở chỗ này, sau đó anh trai liền mang theo em đến đây."
"Anh trai em?"
"Ừm, anh trai em! Chính là ảnh."
Trong lúc Thu Tư Tư chuyện, cửa ghế lái cũng mở ra.
Thu Xán vừa đi ra, đã nhìn thấy Lục Lập Hành. Hắn cao hứng cười:
"Anh Lục, đúng thật là anh! Chị Vãn Thanh, đúng thật là các người. Đúng là trùng hợp, ha ha!"
Lục Lập Hành cũng rất khiếp sợ: "Thu Xán? Anh là anh trai của Thu Tư Tư?"
"Đúng vậy!" Thu Xán bất đắc dĩ nhìn em gái của mình một cái:
"Cô em gái này của tôi thật sự là quá nghịch ngợm, ngày đó nhờ có anh Lục."
"Em mới không có!" Thu Tư Tư tức giận chu miệng.
"Được được được rồi, em không có, là anh có được chưa, cũng không biết là ai lén đi ra ngoài làm thuê, kết quả thiếu chút bị thương…"
Lục Lập Hành bất đắc dĩ nhìn hai người tranh cãi, bản thân lại không tự chủ được mà nở nụ cười.
"Đúng là trùng hợp, không nghĩ tới hai người là anh em!"
"Ha ha, đúng vậy. Anh Lục, điều này nói rõ duyên phận của chúng ta không cạn đâu. Tôi gần đây vẫn luôn tìm anh đó, gọi điện thoại đến nhà anh thì bọn họ nói anh đã tới tỉnh thành. Tôi vẫn luôn không tìm được, không nghĩ tới, cô gái nhỏ này lại gặp phải! Lục đại ca, chuyện là, anh còn chưa bán số linh chi kia đúng chứ?"
Lục Lập Hành cười nói:
"Còn chưa, không có thời gian, sau khi tới tỉnh thành vẫn luôn bận rộn chuyện của siêu thị."
"Vậy thì tốt quá, tôi muốn mua số linh chi này!"
------
Dịch: MBMH Translate