Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 579 - Chương 579 - Anh Ấy… Họ Lục?

Chương 579 - Anh Ấy… Họ Lục?
Chương 579 - Anh Ấy… Họ Lục?

Ngày kế.

Nhà họ Thu.

Thu Xán sớm thu xếp đồ, chuẩn bị đi siêu thị.

Ông cụ Thu từ trong phòng đi ra thấy vậy, vẻ mặt nghi hoặc:

"Tiểu Xán, con đi làm gì vậy? Không đi chăm sóc em gái con sao?"

"Chính là vì chuyện của em ấy ạ, con định đi mua chút đồ để cảm ơn ân nhân của em ấy, ngày hôm qua con nhóc kia uống rượu chưa tỉnh, con tự đi mua thôi!"

"Ừm, vậy cũng đúng! Đúng rồi, bảo con hỏi chuyện nấm linh chi, đã hỏi đến đâu rồi?"

"Anh Lục không có ở huyện Song Thành, chờ con giải quyết xong chuyện của Tư Tư, con lại liên hệ thử xem ở chỗ nào trong tỉnh thành? Sau đó con đích thân đi thăm hỏi một chút."

"Được! Đừng quên!"

Ông cụ Thu gật đầu, lúc này mới vừa lòng.

Ông cầm lấy túi công văn, chuẩn bị đi ra ngoài.

Thu Xán thấy vậy, tò mò hỏi:

"Ông nội, hôm nay ông không nghỉ ngơi sao? Sao sớm vậy đã đi ra ngoài rồi? Nếu là đánh Thái Cực mà nói, mấy ông cụ khác vẫn chưa có đi công viên đâu?"

Đánh Thái Cực, là hoạt động mà mấy ông cụ này thích nhất trong kỳ nghỉ.

Một đám người tụ tập lại, cùng nhau rèn luyện thân thể.

Đôi lúc còn chơi cờ vây.

Khỏi phải nói vui vẻ biết bao.

Nhưng bình thường đều phải đến khoảng nửa buổi sáng.

Mới sáng sớm, hình như chưa đến thời gian đó mà.

Ông cụ Thu thở dài:

"Ai, không biết ông Hứa kêu ông làm cái gì? Nói là có việc, ông phải đi xem!"

"Giáo sư Hứa? Vâng, ông đi đi!"

Hai người đi ra cửa, mỗi người đi một hướng.

Đến khi Thu Xán mua xong đồ trở về, đã là mười giờ.

Cậu nhìn nhìn thời gian, phát hiện Thu Tư Tư còn đang ngủ.

Vẻ mặt Thu Xán bất đắc dĩ.

Anh nhanh chóng đi đến trước cửa phòng Thu Tư Tư, gõ mạnh vào cửa:

"Tư Tư."

"Tư Tư dậy!"

"Em xem xem đã mấy giờ rồi? Lúc em đi làm cũng dậy trễ như vậy sao? Nói vậy mà được sao?"

"Mau dậy mau dậy!"

Trong phòng.

Thu Tư Tư vươn vai.

Mang theo cơn tức lúc mới rời giường nói:

"Anh, gấp như vậy làm cái gì? Ông chủ cho em và Vãn m nghỉ rồi. Để cho em ngủ thêm một lát."

"Còn ngủ cái gì mà ngủ? Không phải nói muốn đi cảm ơn ân nhân của em sao, ngủ tiếp là đến giờ ăn cơm trưa luôn rồi, có chút thành ý nào không vậy?"

Thu Xán nói một tràng, khiến cho Thu Tư Tư tỉnh táo ngay lập tức.

Cô mở mắt, rất nhanh nhảy dựng lên ở trên giường:

"Hôm nay phải đi?"

"Bằng không em cho là thế nào? Cảm ơn người ta mà còn kéo dài trì hoãn, bình thường anh dạy em thế nào?"

Thu Tư Tư cũng biết mình sai rồi.

Cô nhanh chóng nhảy xuống khỏi giường:

"Rồi rồi, anh chờ em thay quần áo xong đã!"

Lúc này Thu Xán mới vừa lòng.

Thu Tư Tư mặc quần áo xong, ra khỏi cửa đi thẳng đến toilet.

"Em đi rửa mặt một chút!"

"Ừm, nhanh lên!"

Thu Tư Tư dùng tốc độ nhanh nhất rửa mặt xong, lúc này mới đứng ở bên cạnh Thu Xán:

"Đi thôi!"

Thu Xán nhìn cô, không nói chuyện.

Vẻ mặt Thu Tư Tư ngơ ra: "Đi thôi, không phải anh gọi em dậy sao? Anh!"

Thu Xán bất đắc dĩ: "Địa chỉ đâu?"

"A? À, đúng rồi, địa chỉ, em đi gọi điện thoại cho Vãn m!"

Thu Tư Tư lại hoạt bát chạy tới cầm lấy điện thoại, gọi cho Lâm Vãn m.

Thu Xán nhìn bộ dạng của cô, bất đắc dĩ thở dài.

Cô em gái cẩu thả sơ ý này, đến lúc đó ai cưới phải thì người đó không may.

Không bao lâu sau, Thu Tư Tư cầm một tờ giấy chạy tới:

"Được rồi được rồi, đi thôi, em đã lấy được địa chỉ!"

Lúc này Thu Xán mới đứng dậy, nhấc lên mấy đồ vật mà mình đã mua, đưa cho Thu Tư Tư hai thùng.

Sau đó nhìn địa chỉ nói:

"Đi thôi, xuất phát!"

"Ừm, được!"

Thu Tư Tư mờ mịt mang theo đống đồ bị nhét vào trong tay.

Nhíu mày:

"Đều là sữa và mì ăn liền à?"

"Còn có rượu, ở chỗ của anh, không phải hiện tại tặng quà đều tặng mấy thứ này sao?"

Thu Tư Tư nhất thời không biết nói gì cho phải.

Hình như quả thật là như thế.

Mấy cái này đều là đồ mà hiện nay người ta thường dùng để biếu tặng.

"Nhưng mà, nhà bọn họ có hai đứa bé, hay là chúng ta mua vài món đồ chơi?"

"Vậy sao em không nói sớm, hiện tại không kịp nữa rồi, lát nữa gặp trên đường rồi mua sau đi!

"Được!"

Lúc này Thu Tư Tư mới gật đầu, nhanh chóng đuổi theo.

Lúc này đã là mười giờ rưỡi.

Nếu không đi mà nói, hình như quả thật không kịp nữa rồi.

Thu Xán mở xe.

Thu Tư Tư nhìn thấy mấy hộp đồ bị nhét vào phía sau, cứ cảm thấy không thích hợp cho lắm.

Lúc đi ngang qua một siêu thị bán đồ chơi, rốt cục cô không nhịn được.

"Dừng xe dừng xe, anh, chúng ta đi mua đồ!"

Thu Xán dừng xe lại, cô trực tiếp xuống xe chạy một một mạch vào siêu thị đồ chơi.

Sau đó bắt đầu chọn đồ chơi.

Thu Xán cũng nhanh chóng đuổi kịp.

Nhưng sau khi vào cửa hàng bán đồ chơi, Thu Xán phát hiện.

Những món quà mà Thu Tư Tư chọn, tất cả đều là đồ chơi thích hợp cho trẻ con còn rất nhỏ rất nhỏ chơi.

Nào là búp bê!

Đồ chơi súng bắn nước!

Còn có con rối kỳ lạ nữa!

Thu Xán rất mờ mịt:

"Tư Tư, chọn đồ đắt tiền một chút, mấy món đồ chơi này đều là đồ chơi cho trẻ con dưới một tuổi, còn hai đứa con của bọn họ thì sao! Chắc không đến mức cả hai đứa đều dưới một tuổi chứ?"

Thu Tư Tư không hề ngừng động tác trên tay:

"Đúng vậy đều dưới một tuổi cả! Chúng là long phượng thai(1)!"

"Hả? Long phượng thai?"

Thu Xán nhíu mày:

"Hiện tại long phượng thai phổ biến đến như vậy sao?"

"Anh nói cái gì vậy?"

"Không, không có gì, em nhanh lên đi!"

Thu Tư Tư yên lặng trợn trắng mắt.

Rốt cuộc tốc độ cũng nhanh hơn một chút.

"Anh như vậy, chờ cả đời cũng không cưới được vợ đi? Hung dữ như vậy, anh Lục nhỏ tuổi hơn anh mà cũng đã có vợ có con rồi đó, hừ!"

Thu Tư Tư tức giận chu chu miệng.

Thu Xán cũng hơi sửng sốt:

"Anh Lục?"

Không trùng hợp đến vậy chứ?

"Người cứu em họ Lục?"

"Đúng vậy, sao vậy?"

"Không phải người tỉnh thành?"

"Đúng vậy, không đúng, không phải người tỉnh thành, sao vậy?"

"Vậy em biết bọn họ là người nơi nào không?"

Thu Tư Tư nhíu mày:

"Người nơi nào? Em cũng không nhớ rõ, hình như là cái gì. . . Cái gì mà Thành gì đó. . ."

"Người huyện Song Thành?"

"A đúng đúng đúng, anh, sao anh biết? A em nhớ ra rồi, có phải chúng ta có nhà ở huyện Song Thành không? Em nhớ lúc trước ông nội là từ chỗ đó chuyển đến đây! Lần trước anh còn trở về đó đúng không?"

Thu Xán lập tức cả kinh.

"Thật đúng là, thật đúng là quá trùng hợp! Nào nào nào, lấy nhiều quà một chút, em lấy có vài món này cũng không đủ dùng!"

Nói xong, cậu cũng rất nhanh tiến lên.

Chọn mấy món quà còn ngây thơ hơn so với mấy món của Thu Tư Tư.

Nhưng vừa vặn thích hợp với hai cục cưng kia.

"Aiz? Anh, anh quen biết bọn họ à?"

Vẻ mặt Thu Tư Tư nghi hoặc.

Thu Xán nở nụ cười:

"Anh nghĩ có lẽ anh không chỉ đơn giản là quen biết thôi đâu?"

Nếu thật sự quen biết bọn họ mà nói. Vậy thì còn là hàng xóm nữa đó!

Hơn nữa.

Linh chi của Ông nội còn phải mua từ chỗ của anh ấy nữa cơ, không biết đã bị bán hay chưa nữa!

Cậu tìm bọn họ đã rất lâu rồi!

Nhớ tới hai nhóc con đó, trong lòng Thu Xán ấm áp.

"Đi thôi đi thôi, chúng ta cũng nhanh lên."

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment