"Cậu ấy nói chị rất tốt, còn nói hai cục cưng cũng rất đáng yêu, còn nói anh. . . anh Lục rất yêu chị, hiện tại xem ra, đều là sự thật. Hai đứa trẻ thật sự rất đáng yêu."
Ánh mắt của Lâm Vãn Âm bị hai nhóc con hấp dẫn .
Hai nhóc con giờ phút này đang bị mấy chị em khác thay phiên ôm.
Cười vang khanh khách.
Giờ phút này, trong mắt Lâm Vãn Âm tràn đầy hâm mộ.
Cố Vãn Thanh thấy vậy nở nụ cười:
"Em cũng qua đó chơi cùng bọn họ đi?"
"A, nhưng mà em. . ."
"Ha ha, không có việc gì, đi đi, vừa lúc chúng ta đi vào ăn cơm luôn."
"Vâng, vâng!"
Lâm Vãn Âm ngượng ngùng cười cười.
Nhưng vẫn không ngăn cản được sức hấp dẫn, rất nhanh đi tới bên cạnh các cục cưng.
Còn thẹn thùng quay đầu lại, cười với Kim Lâm một cái.
Kim Lâm vô cùng bất đắc dĩ.
"Đi thôi anh Lục, ăn cơm."
"Được."
Lục Lập Hành lại gọi Lục Lập Chính theo.
Dù sao tuổi của Lục Lập Chính còn khá nhỏ.
Tuy rằng rất muốn giành ôm lại cháu trai cháu gái, dù sao đó cũng là cháu trai cháu gái của cậu.
Nhưng thấy có nhiều người như vậy, cậu cũng hơi thẹn thùng.
Chỉ có thể yên lặng đứng sau lưng bọn họ, chờ được ôm cháu trai cháu gái.
Thấy hai nhóc con vui vẻ như vậy, Lục Lập Chính cảm thấy lòng vừa chua xót vừa bất đắc dĩ.
Lòng chua xót là bởi vì vị trí của mình bị cướp mất.
Bất đắc dĩ là bởi vì hai nhóc con này thật sự là không hề sợ người lạ, lại còn rất vui vẻ!
Nhưng xem như Lục Lập Chính đã thật sự hiểu thêm về các sinh viên.
Nhất là Kim Lâm và Lâm Vãn Âm.
Tuổi không lớn, lại có thể quang minh chính đại ở bên nhau như vậy.
Nếu mình cũng vào đại học, phải chăng cũng có thể cùng Duẫn Tuyết Kì. . .
Nghĩ đến đây, Lục Lập Chính nhanh chóng lắc đầu.
Vẫn nên xem việc học tập là việc chính, sao lại bắt đầu nghĩ lung tung rồi!
Sau khi ngồi vào ghế.
Kim Lâm gọi nhân viên phục vụ đem đồ ăn lên.
Thấy mọi người và hai cục cưng chơi đến vui vẻ, cậu cũng không nhẫn tâm quấy rầy.
Bèn tự bưng ly rượu, đi đến trước mặt Lục Lập Hành:
"Anh Lục, em nợ anh một lời cảm ơn, ly rượu này kính anh, hy vọng anh có thể nhận."
Lục Lập Hành nở nụ cười.
Có lẽ kiếp này, Kim Lâm sẽ không giống như kiếp trước nữa, mặc dù có tiền, nhưng cô đơn không ai bên cạnh.
"Không cần khách sáo, nên làm thôi, sau này, chúng ta vẫn là anh em tốt, nhưng rượu này anh không thể uống, còn phải chăm sóc cho hai nhóc con kia nữa, thôi thì lấy trà thay rượu nhé?"
"Được!"
Kim Lâm cũng không ép buộc.
Dù sao nếu cậu có hai cục cưng nhỏ đáng yêu như vậy, cậu cũng sẽ không cho phép bản thân uống rượu.
Phải luôn luôn canh chừng ở bên cạnh chúng mới được.
Một ly rượu xuống bụng.
Kim Lâm nấc một cái, mặt nhanh chóng đỏ lên.
Lúc này Lục Lập Hành mới nhớ tới, hình như Kim Lâm cũng không giỏi uống rượu cho lắm.
Chỉ có điều.
Lúc này Kim Lâm đang ở giai đoạn hưng phấn, chắc cũng chẳng khuyên được.
Đối với cậu mà nói, hôm nay cũng được xem như một ngày đáng để vui mừng.
Lục Lập Hành cũng không khuyên.
Thế là, Kim Lâm hoàn toàn buông thả cho bản thân bay cao.
Cầm ly rượu uống hết ly này đến ly khác.
Đến khi Lâm Vãn Âm phát hiện ra, cậu đã uống rượu say mất rồi.
Lâm Vãn Âm thấy tình hình hơi sai sai, nhanh chóng đi qua muốn ngăn cản cậu.
Nhưng. . .
Kim Lâm đã hoàn toàn không thể khống chế.
Cậu trực tiếp đứng lên.
Bưng ly rượu lên, nói với mấy người Lư Diệu Văn:
"Tất cả mọi người dừng lại một chút, hãy nghe tôi nói!"
"Mọi người hãy nghe tôi nói. . ."
Vừa nghe cậu thốt ra lời nói kia, ngay cả hai nhóc con còn đang chơi vui vẻ cũng mở mắt thật to nhìn cậu.
Dường như đang đợi cậu nói ra câu gì đó kinh thế hãi tục(1).
1.Kinh thế hãi tục: bị sốc bởi lời nói, suy nghĩ hoặc hành động bất thường của ai đó.
Kim Lâm lại nấc một cái.
Nói: "Các vị, hôm nay là sinh nhật của Lâm Vãn Âm, nhân dịp này, tôi phải nói cho mọi người biết, sau này Lâm Vãn Âm chính là người của tôi, chờ khai giảng phải nói cho cái đám miệng lệch mắt lé trong trường học kia biết, đừng có cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, tôi không cho phép!"
Lâm Vãn Âm vừa nghe thấy lời này, lập tức ngượng ngùng muốn ngăn cậu lại.
Nhưng đã không còn kịp nữa.
Kim Lâm nói xong, lại nhìn về phía Lục Lập Hành:
"Đúng rồi đúng rồi, còn cả anh Lục, Lục Lập Hành nữa, từ nay về sau, anh ấy chính là anh em tốt nhất của Kim Lâm tôi, là anh trai tốt của tôi, đương nhiên cũng là anh trai tốt của các cậu, các cậu phải nhớ kỹ, sau này nếu anh trai có việc gì, chỉ cần anh ấy nói một tiếng, bất kể chúng ta đang làm gì, cũng phải đi giúp đỡ, đã biết chưa?"
Mấy người Lư Diệu Văn bất đắc dĩ mà nói:
"Biết rồi biết rồi!"
Lúc này Kim Lâm mới uống rượu trong ly.
Sau khi ly rượu này xuống bụng, xem như cậu đã hoàn toàn say khướt .
Cả người ngã ngồi xuống ghế, không hé răng .
Lục Lập Hành bất đắc dĩ:
"Được rồi được rồi, mọi người ăn cơm trước đi, các cậu đừng chỉ lo dỗ hai cục cưng , Lập Chính, đẩy hai cục cưng lại đây, chúng ta chăm, để cho tất cả mọi người ăn cơm."
"Vâng!"
Rốt cuộc Lục Lập Chính cũng đã tìm được cơ hội danh chính ngôn thuận.
Cậu nhanh chóng đi đến bên cạnh hai cục cưng, ôm lấy hai cục cưng đang ở giữa đám sinh viên ra ngoài.
Cuối cùng bọ Thu Tư Tư cũng cảm nhận được, mình đã đói bụng.
Lúc này bọn họ mới tập trung lại bắt đầu ăn cơm.
Lâm Vãn Âm hơi lo lắng cho Kim Lâm.
Cô ngồi ở bên cạnh Kim Lâm, yên lặng gắp đồ ăn cho Kim Lâm.
Kim Lâm đè nén cảm giác say, ăn vài miếng.
Cũng không biết rốt cuộc có ý thức được bản thân đang làm cái gì không.
Lục Lập Hành để hai cục cưng ở bên cạnh mình, suy nghĩ một lát.
Vẫn không nhịn được nói:
"Bạn học Lâm Vãn Âm."
Lâm Vãn Âm hơi sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn về phía anh:
"Anh Lục, sao vậy?"
"Không có gì, chỉ là muốn nói với cô, Kim Lâm rất thích cô, nếu không có cô, có thể cậu ấy sẽ phải cô đơn đến cuối đời!"
Lúc này Kim Lâm đã không hề có phản ứng gì đối với lời nói của Lục Lập Hành nữa.
Nhưng lời này, Lâm Vãn Âm lại nghe rất rành mạch.
Cô nghi hoặc quay đầu qua:
"Cậu ấy. . . Cô đơn đến cuối đời?"
Cô vẫn luôn cho rằng, Kim Lâm là loại người có rất nhiều phụ nữ yêu cũng sẽ yêu rất nhiều người.
Dù cho không có cô bên cạnh.
Cậu cũng sẽ sống rất tốt.
Sao lại có thể cô độc đến già chứ?
Nhưng nhìn bộ dạng Lục Lập Hành không giống như đang nói dối.
Anh và Kim Lâm có mối quan hệ tốt như vậy.
Có lẽ sẽ không nói lung tung đâu.
Chẳng lẽ Kim Lâm đã từng nói chuyện này với anh rồi sao?
"Ừm, đúng vậy, cậu ấy chính miệng nói với tôi, nếu thật sự quãng đời còn lại không có cô, cậu ấy nguyện cô đơn đến cuối đời!"
"Cho nên nhìn thấy các người ở bên nhau, tôi rất vui mừng."
Dù sao Kim Lâm của kiếp trước, thật sự cô đơn đến cuối đời.
Lâm Vãn Âm nghe vậy, ngượng ngùng nở nụ cười.
"Vâng, em biết rồi, em cũng rất thích rất thích cậu ấy, anh Lục, anh yên tâm đi. Bất kể vì lý do gì, em cũng sẽ không rời xa cậu ấy!"
Vốn dĩ trong lòng Lâm Vãn Âm còn đang bồn chồn.
Gia cảnh của cô và Kim Lâm chênh lệch lớn đến vậy.
Lẽ ra mình căn bản không xứng với Kim Lâm.
Cô còn đang suy nghĩ, có phải sau này sẽ chia xa nhau không.
Nếu thật sự đến thời điểm đó, vậy thì mình cứ yên lặng mà rời đi.
Nhưng hiện tại, cô sẽ không!
Bất kể có khó khăn gì, cô đều sẽ cùng Kim Lâm đối mặt.
Tuyệt đối không thể để cho cậu phải cô đơn đến cuối đời.
"Ừm, được, tôi nhớ kỹ lời nói này!"
Sau khi cơm nước xong.
Lục Lập Hành dẫn hai cục cưng, Cố Vãn Thanh và Lục Lập Chính cùng nhau về nhà.
Lư Diệu Văn cũng cùng mấy nam sinh khiêng Kim Lâm về.
Nhìn theo bọn họ rời đi, Thu Tư Tư bỗng nhiên nhớ tới một vấn đề quan trọng:
"Aiz? Đã quên hỏi anh Lục ở chỗ nào rồi, anh trai mình nói muốn đi cảm ơn anh ấy! Vãn Âm, đợi Kim Lâm tỉnh rượu cậu nhớ giúp mình hỏi một chút nha!"
------
Dịch: MBMH Translate