Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 582 - Chương 582 - Siêu Thị Khai Trương

Chương 582 - Siêu Thị Khai Trương
Chương 582 - Siêu Thị Khai Trương

Cửu Thiên Đại Hạ bị cao ốc trước mặt chặn lại, cách đường Đại Mã một con đường rất nhỏ, đối diện chính là lâu đài Hoa Điền.

Vào ngày khai trương, tất cả mọi người đều vô cùng ưu sầu.

Tuy mấy người Từ Lập và La Thịnh Hành có mở tiệm ở phía trên, cũng làm tuyên truyền. Nhưng rất hiển nhiên, hiệu quả tuyên truyền không rõ ràng cho lắm.

Buổi sáng khai trương cũng không có nhiều người.

Mấy ông chủ dường như đã sớm dự liệu được kết quả này. Bọn họ đứng tại cửa ra vào trong chốc lát, liền đến bên cạnh Lục Lập Hành, nói:

"Lục huynh đệ, đừng có gấp, ngày đầu tiên, không cần gấp gáp, chờ một lát nữa."

"Tôi không vội." Lục Lập Hành cười cười.

Hắn cũng không nghĩ tới việc siêu thị có thể vội vào ngày đầu tiên.

Dù sao, chuyện làm ăn không thể làm người mập mạp chỉ ăn một miếng được.

Trước đó lúc mở tiệm trái cây ở huyện Song Thành chính là như vậy.

Thứ anh cần, là một truyền mười mười truyền trăm.

Mà bây giờ, mới ngày đầu tiên.

Cứ chờ đợi là được.

Mấy người khác thấy thế thì đều yên lặng nhìn lẫn nhau một cái. Trong mắt bọn hắn, Lục Lập Hành đây là đang tự an ủi mình.

Mở một siêu thị lớn như vậy, sao lại không nóng nảy được chứ?

Từ Lập đi đến phía sau Lục Lập Hành, thừa dịp hắn không chú ý nói:

"Ông chủ La, ông chủ Kim, ông chủ Hà, xem ra phải áp dụng một bước kia!"

"Ai, vậy thì thi hành đi. Đây là ngày đầu tiên khai trương, cũng không thể để mặt tiền cửa hàng quá khó nhìn được. Ông chủ Từ, ông đi liên hệ! Chúng tôi đứng cùng Lục huynh đệ."

"Được."

Lục Lập Hành không biết những chuyện này.

Trong siêu thị thỉnh thoảng sẽ có một số người đến, hắn đều rất vui vẻ.

Anh đẩy các con, thỉnh thoảng nói cười cùng Cố Vãn Thanh, còn giới thiệu một chút phương pháp làm việc cho Lục Lập Chính.

Diệp Cảnh Thâm và Lục Tiểu Phi đứng ở phía sau bọn họ cách đó không xa, nhìn tình cảnh này, trong lòng có chút mỏi nhừ.

"Tiểu Phi à." Lục Tiểu Phi tranh thủ thời gian quay đầu: "Sao thế Diệp đại ca?"

"Sao các người không nói cho tôi biết các người chính là nhà cung ứng số hoa quả và rau xanh này chứ!"

Diệp Cảnh Thâm trước đó đã thử qua số hoa quả này. Hắn kinh động như gặp thiên nhân, thế nhưng sau đó không còn mua được nữa.

Diệp Cảnh Thâm cũng cố gắng đi tìm nguồn cung cấp, nhưng mà hỏi thăm rất nhiều người, đều không tìm được người bán.

Hôm qua, Diệp Cảnh Thâm nhìn đống hàng hóa được kéo tới này, cả người đều ngẩn ngơ. Cho đến lúc này, hắn vẫn chưa kịp phản ứng lại.

"Nếu như biết trước, tôi đã có thể tuyên truyền một chút rồi. Nếu có thể tuyên truyền một đợt, hôm nay sẽ không đến mức ít người như vậy!"

Diệp Cảnh Thâm là thật sự cảm thấy đáng tiếc.

Những thứ hoa quả rau xanh này tốt hơn bên siêu thị Đa Nhĩ Vân hơn nhiều.

Nếu như tuyên truyền sớm, nhất định có thể gây nên oanh động.

Đáng tiếc.

"Không có chuyện gì đâu." Lục Tiểu Phi cười cười.

"Là Tiểu Hành không muốn nói, hắn muốn xem giá thị trường trước rồi mới quyết định, đừng lo lắng."

"Chỉ mong là vậy!" Diệp Cảnh Thâm chỉ có thể yên lặng cầu nguyện.

Anh thở dài, nhìn về phía lâu đài Hoa Điền.

Hôm nay, Tiền tổng thế mà không có bất kỳ phản ứng gì.

Anh có chút không dám tin tưởng.

Đối phương chắc là đang ngồi chế giễu ở trong văn phòng?

….

Tầng cao nhất của lâu đài Hoa Điền.

Tiền tổng ngồi ở trong phòng làm việc, đầu ngón tay gõ gõ xì gà trong tay, trong miệng nhả ra một đống khói lớn.

Những ngày này, nàng đã nghĩ hết biện pháp, muốn cứu Triệu Minh Hải ra. Nhưng cho dù làm thế nào thì cũng không thể thành công.

Nghe nói có người hạ mệnh lệnh bắt buộc cho bọn họ, Triệu Minh Hải cho dù như thế nào đều không thể đi ra.

Tiền tổng sắp điên rồi!

Sắc mặt của nàng có chút tiều tụy.

Chỉ chốc lát sau, có người gõ cửa tiến đến.

Tiền tổng mới thanh tỉnh hơn một chút. Nàng thu xì gà lại, nói:

"Vào đi!"

Một người đàn ông đeo kính tiến vào. Hắn mang theo một xấp tư liệu thật dày, đưa cho Tiền tổng:

"Bà chủ, đây là tập hợp tài vụ mấy ngày nay, có một số cần chữ ký của ngài định đoạt văn kiện, ngài xem…"

"Không xem, cầm đi xuống đi!" Tiền tổng trực tiếp phất phất tay.

Người đàn ông có chút nóng nảy:

"Tiền tổng, ngài đã lâu rồi không có quản lý Đa Nhĩ Vân. Tiến độ kinh doanh của siêu thị chúng ta cần ngài kiểm tra, ngài không thể bởi vì một người đàn ông…"

“Anh thì biết cái gì?" Tiền tổng nổi giận đùng đùng.

"Ra ngoài."

Người đàn ông đành phải yên lặng thở dài, cầm lấy tư liệu chuẩn bị rời đi.

Hắn nghĩ mãi mà không rõ, Tiền tổng vốn thông minh như vậy, sao lại vì một người đàn ông mà đuổi Diệp tổng đi.

Hơn nữa, hiện tại còn để mặc tình cảnh công ty của mình.

Lúc đi tới cửa, hắn vẫn không nhịn được quay đầu lại nói:

"Tiền tổng, có chuyện quan trọng muốn nói với ngài một chút. Cửu Thiên Đại Hạ ở đối diện mới mở một siêu thị, Diệp tổng hình như đang làm việc ở nơi đó. Hôm nay khai trương, ngài muốn không muốn đi nhìn một chút sao? Là tên họ Lục kia mở!"

"Tôi biết…" Tiền tổng lần nữa khoát tay áo:

"Một siêu thị nhỏ bé mà thôi, vài ngày trước, tôi còn muốn động thủ hủy hoại hắn, nhưng suy nghĩ một chút lại cảm thấy không đáng. Mở siêu thị ở chỗ kia không đến mấy tháng sẽ phải đóng cửa, đến lúc đó bọn họ sẽ phải bồi thường nhiều hơn, như vậy chẳng phải là càng tốt hơn hay sao?"

Người đàn ông nghe vậy cũng không nói thêm gì nữa.

Tiền tổng nói rất đúng, loại chỗ kia đúng là rất dễ gặp cảnh đóng cửa.

Thật ra cũng không cần lo lắng.

Nhưng hắn luôn có một loại cảm giác rất kỳ quái, hắn cũng không biết tại sao mình lại có loại cảm giác này.

Nhưng mà nhìn dáng vẻ của Tiền tổng thì dù hắn có nói cái gì thì nàng cũng sẽ không nghe.

Thôi!

Thuận theo tự nhiên đi…

Sau khi người đàn ông rời đi, Tiền tổng lại khôi phục trạng thái đồi phế kia.

Cửu Thiên Đại Hạ.

Từ Lập lên lầu.

Sau khi xác nhận Lục Lập Hành không có lên cùng, hắn gọi một cuộc điện thoại:

"Trần Tinh, để người của công ty đều nghỉ, làm theo kế hoạch mà tôi nói hôm qua!"

Trần Tinh lập tức gật đầu:

"Được được được, chúng tôi đều đi siêu thị, thế nhưng mà ông chủ, liệu ông chủ Lục có nhận ra chúng tôi hay không?"

"Sẽ không, cậu ấy chắc là chỉ biết mỗi cô."

"Vậy được rồi, nhưng mà công ty của chúng ta cũng chỉ có mười mấy người, cho dù có tới thì cũng không mua được bao nhiêu cả? Như vậy có được không?"

"Ai, cứ chống đỡ ngày đầu tiên cái đã, cũng không thể để ngày đầu tiên vừa khai trương mà đã hết sức khó coi được!"

"Tốt, tôi sẽ làm ngay!"

Cùng lúc đó.

Trước cửa đại học Công nghiệp.

Một đám sinh viên đang vây quanh một chỗ.

Người dẫn đầu là một tên mập.

Nếu như Lục Lập Hành ở nơi này, liếc một chút liền có thể nhận ra. Tên mập mạp này chính là Lô Diệu Văn.

Lúc này, phía sau hắn có tầm hơn 50 bạn học.

Mấy người đi ở gần hắn đều vô cùng tò mò:

"Mập mạp, rốt cuộc gọi mọi người đến làm gì vậy?"

"Chúng ta đã kêu hết tất cả các bạn học ở tỉnh thành đến rồi đó!"

"Rốt cuộc là có việc gì gấp? Đây chính là nghỉ thời gian đó!"

Lô Diệu Văn cười nhạt một tiếng:

"Đương nhiên là chuyện cực tốt, bọn mày có muốn làm quen với em gái hay không?"

"Em gái? Cô nương? Ở đâu?"

Nói đến chuyện này, ánh mắt của mọi người lập tức phát sáng.

Bọn họ nhìn Lô Diệu Văn với vẻ mong đợi.

Học ở trường Lý Công Khoa, bọn họ gần như là sống ở bên trong miếu hòa thượng.

Có thể làm quen với con gái, đương nhiên là chuyện không thể tốt hơn.

Lô Diệu Văn biết ngay bản tính này của bọn họ, cười nói:

"Sắp rồi, mọi người sẽ biết ngay thôi!"

"Ai nha mập mạp, mày cũng đừng vòng vo nữa! Các cô gái rốt cuộc ở đâu?"

"Nghỉ học còn có chuyện tốt bực này sao?"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment