Lô Diệu Văn cười: "Đương nhiên là có, nhưng mà trước khi làm quen với con gái người ta, có vấn đề cần bọn mày giúp đỡ!"
"Chuyện gì vậy?"
"Lát nữa sẽ có xe buýt tới đón bọn mày tới một siêu thị, bọn mày nhớ phải cùng nhau đi vào siêu thị. Trong nhà có cái gì cần mua thì mua, không bắt buộc, gia tăng chút nhân khí là được! Kim Lâm sẽ bao tiền xe!"
"Hả? Kim Lâm?"
Các bạn học hai mặt nhìn nhau. Bọn họ không hiểu rốt cuộc Lô Diệu Văn và Kim Lâm muốn làm cái gì.
"Đúng, nó bao hết, nó lập tức tới ngay, hơn nữa, còn mang theo em gái tới, có thể theo đuổi được con gái người ta hay không thì phải xem tạo hóa của bọn mày rồi!"
"Chuyện này…" Mọi người càng cảm thấy mơ hồ.
Trong lúc nói chuyện, bọn họ chợt nghe từng đợt oanh oanh yến yến.
Người tinh mắt bỗng nhiên lớn tiếng hô lên:
"Em gái, thật sự có con gái!"
"Trời a, lại nhiều như vậy!"
"Dẫn đầu là Kim Lâm? Mẹ nó! Người bên cạnh Kim Lâm là ai vậy?"
"Hình là Lâm Vãn m của Y Khoa!"
"Trời ạ, sao Kim Lâm lại nắm tay của người ta? A, phía sau bọn họ còn có mười mấy cô gái nữa? Mập mạp, mày đừng nói là những cô gái này sẽ cùng chúng ta đến siêu thị đấy nhá?"
Vẻ mặt Lô Diệu Văn tràn đầy tự hào:
"Đương nhiên rồi! Đều cùng đi!"
Đây là ý tưởng mà hắn và Kim Lâm nghĩ ra.
Hôm nay siêu thị của Lục Lập Hành khai trương.
Bọn họ cũng nên làm chút gì đó.
Nhưng bọn họ đều là học sinh, không làm được chuyện lớn, nhưng làm chút chuyện nhỏ thì vẫn có thể.
Sau đó.
Lô Diệu Văn gọi nhiều người như vậy tụ tập cùng một chỗ.
Mà những bạn học nữ ở đại học Y Khoa kia là Thu Tư Tư tụ tập lại.
Cứ như vậy, chẳng những có thể trợ giúp Lục Lập Hành, còn có thể cho bọn hắn cơ hội làm quen với con gái người ta, để bọn hắn cũng có thể nhanh chóng thoát ế.
Mưu kế này quả thực quá tuyệt vời!
Lô Diệu Văn yên lặng like cho mình.
Một bên khác.
Các cô gái phía sau lưng Thu Tư Tư cũng đang cười:
"Trời ạ, đại học Công Nghiệp tất cả đều là nam sinh sao!"
"Ha ha ha, mau nhìn, có mấy người có dáng vẻ không tệ nha!"
"Ai u, các cậu thật đúng là…"
Các cô gái dù sao cũng dễ ngại hơn, nói một hồi, mặt liền đỏ rần!
Không biết là ai hô một tiếng:
"Mọi người đừng thẹn thùng chứ, nhìn Vãn m đi. Vãn m đều có bạn trai rồi, chúng ta cũng phải cố lên!"
"Đúng đúng, mọi người cùng nhau cố lên!"
Lâm Vãn m nghe bọn họ nói vậy, mặt cũng đỏ lên.
"Kim Lâm, như vậy thật sự có được không?"
"Tin tưởng anh, tuyệt đối có thể! Nếu không, người bên phía siêu thị mà quá ít thì anh Lục sẽ không được vui."
"Ừm, cũng đúng, vậy chúng ta nhanh một chút!"
"Được, nhanh một chút!"
Hai người nắm tay, mang theo đại quân đi tới.
Kim Lâm còn gọi điện thoại cho tài xế xe buýt.
Chỉ chốc lát sau, ba chiếc xe buýt xe tới.
Bọn họ chia ra từng nhóm lên xe.
Đương nhiên, mỗi chiếc xe đều là một nửa nam sinh một nửa nữ sinh.
Đây đều là Lô Diệu Văn sắp xếp, mọi người đều không có ý kiến.
Ngồi trên xe, Thu Tư Tư vừa nhìn tình cảnh này vừa tấm tắc:
"Vãn m, cậu xem bọn họ kìa, người không biết còn tưởng rằng là hiện trường xem mắt dạng lớn đó!"
Nhưng mà cô nói xong, phát hiện Lâm Vãn m lại không có một chút phản ứng nào. Thu Tư Tư quay đầu nhìn lại, phát hiện Lâm Vãn m đang vừa nói vừa cười với Kim Lâm, hoàn toàn không nghe thấy nàng nói cái gì.
Lâm Vãn m:…
Được rồi!
Vãn m đại khái đã lâu rồi không được trò chuyện như vậy.
Ai ~
Cái cuộc sống tẻ nhạt này.
Hay là mình cũng nên tìm một người bạn trai nhỉ??
Cũng không biết bên phía anh trai chuẩn bị thế nào rồi!
…
Thu gia!
Thu Xán thu dọn từ sớm đang chuẩn bị ra ngoài.
Ông cụ Thu trông thấy bộ dáng của hắn thì sửng sốt một chút:
"Cháu làm cái gì vậy?"
"Gặp bạn!"
"Bạn bè gì? Lại đi ra ngoài chơi?"
"Không phải đâu ông nội, là đi gặp Lục đại ca bán linh chi cho chúng ta đó!"
"A!"
Vừa nghe thấy cái tên này, ông cụ Thu cũng đứng lên:
"Siêu thị của cậu ấy khai trương sao?"
Mấy ngày nay, ông luôn nghe Thu Xán nhắc tới chuyện liên quan tới Lục Lập Hành.
Lục lão càng ngày càng thưởng thức người trẻ tuổi này.
"Ừm, đúng vậy!"
"Vậy ông cũng đi, ông sẽ gọi thêm người lớn tuổi trong tiểu khu chúng ta, cùng đi ủng hộ! Thuận tiện nói chuyện liên quan tới hợp tác thảo dược."
Thấy ông nội nghiêm túc như vậy, Thu Xán cũng cười:
"Ha ha, ông nội yên tâm đi, cháu sẽ nói chuyện này với anh ấy, sau đó cháu còn muốn đích thân đi xem!”
"Vậy không được, ông cũng muốn đi làm quen với người trẻ tuổi này một chút. Người trẻ tuổi này khó lường như thế, mạnh hơn anh em các cháu nhiều!"
Ông cụ Thu nói xong liền đi ra ngoài.
Thu Xán bất đắc dĩ, cũng chỉ đành đuổi theo.
Cùng lúc đó.
Tại La gia và Hà gia cũng xảy ra chuyện giống vậy.
Toàn bộ tỉnh thành, có rất nhiều xe buýt, đều không hẹn mà cùng tiến về Cửu Thiên Đại Hạ.
Nhưng lúc tới gần Cửu Thiên Đại Hạ.
Bọn họ lại không hẹn mà cùng dừng lại.
"Đi, xuống xe đi qua!"
"Cần phải chia ra tốp năm tốp ba, không thể bị nhìn ra là chúng ta cố ý tới có biết không?"
"Được!"
Trên xe buýt của Kim Lâm, nam nữ chia đội rồi cùng nhau xuống xe.
Sau đó, mọi người dần phân tán ra.
…
Trong siêu thị.
Lục Lập Hành đã chuyển xong toàn bộ siêu thị.
Trong siêu thị vẫn không có mấy người.
Cố Vãn Thanh có chút lo lắng:
"Lập Hành, như này có được không?"
"Không có chuyện gì, đừng lo lắng, em quên chúng ta đã mở cửa hàng ở huyện thành như thế nào rồi sao? Đánh giá chân thực của khách hàng là quan trọng nhất. Hơn nữa, nơi này, rất nhanh sẽ có thể phát triển!"
Cố Vãn Thanh vẫn luôn tin tưởng Lục Lập Hành không nghi ngờ.
Anh đã nói như vậy, cô cũng cũng không xoắn xuýt nữa.
"Vậy được, chúng ta chờ một chút, từ từ sẽ đến!"
"Ừm." Lục Lập Hành gật gật đầu.
Hắn vươn một tay ra, đang định xoa đầu Cố Vãn Thanh.
Nhưng vào lúc này, hắn bỗng nhiên nghe thấy Lục Tiểu Phi hô:
"Tiểu Hành, em mau nhìn bên kia! Có rất nhiều người tới!"
Tay Lục Lập Hành dừng lại giữa không trung, nhìn sang bên kia.
Quả nhiên nhìn thấy rất nhiều người đang hướng về phía bên này.
Bọn họ chia thành tốp năm tốp ba đi tới.
Nhưng mà, dựa vào nét mặt của bọn họ có thể nhìn ra, bọn họ hình như… có quen biết?
Nhiều người quen biết cùng đi?
Lục Lập Hành nhìn mà cảm thấy nghi hoặc.
Mấy người đi nhanh nhất trông thấy hai đứa nhỏ, sắc mặt biến hóa một chút.
Nhưng rất nhanh, bọn họ liền giả bộ như không nhìn thấy, kinh hô:
"A... nơi này mới mở siêu thị?"
"Đi đi đi, vào xem!"
"Ừm, đi nhìn xem một chút, đúng lúc muốn mua ít đồ!"
Sau đó, đám người đi qua trước mặt bọn họ với vẻ mặt không thay đổi.
Lục Lập Hành và Cố Vãn Thanh hai mặt nhìn nhau.
Chỉ chốc lát sau, lại có mấy người trung niên đi tới.
Hành động của bọn họ gần như là giống với mấy người trẻ tuổi trước đó.
Đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó là mặt không thay đổi đi tới.
Thật giống như là không nhìn thấy hai đứa nhỏ vậy.
Cứ như thế, hết đám này rồi lại đám khác tới.
Lục Tiểu Phi và Diệp Cảnh Thâm đều sợ ngây người:
"Sao lại có nhiều người đến như vậy?"
"Chuyện này… Chuyện này không bình thường?" Diệp Cảnh Thâm lắc đầu:
“Cũng khó nói được, có lẽ là chúng ta may mắn?"
Nhưng Lục Lập Hành lại bắt đầu nhìn bốn phía, muốn tìm kiếm gương mặt quen thuộc…
------
Dịch: MBMH Translate