Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 584 - Chương 584 - Chuyện Làm Ăn Rất Tốt

Chương 584 - Chuyện Làm Ăn Rất Tốt
Chương 584 - Chuyện Làm Ăn Rất Tốt

Chỉ chốc lát sau, Kim Lâm liền trông thấy Thu Xán đi tới. Bên cạnh hắn là mấy gương mặt xa lạ. Mà phía sau cùng là một cô gái.

Trần Tinh!

Trông thấy bọn họ, Trần Tinh lập tức xông lên đầu, sau khi chào hỏi bọn họ, cô liền ngồi xổm xuống chơi cùng hai đứa nhỏ.

Thu Xán hài lòng nhìn cảnh người đến người đi trước cửa siêu thị, mỉm cười gật đầu:

"Anh Lục, chuyện làm ăn cũng không tệ lắm!"

Lục Lập Hành bất đắc dĩ.

Anh đang muốn nói gì đó, anh lại nhìn thấy Kim Lâm.

Lần này, Lục Lập Hành tuyệt đối không cảm thấy ngoài ý muốn.

Kim Lâm nắm tay Lâm Vãn m, đi đến trước mặt Lục Lập Hành, chào hỏi:

"Anh Lục, chuyện làm ăn thế nào?"

Hắn vừa nói vừa nhìn thoáng qua Thu Xán, lại cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay một chút.

Hắn rõ ràng đã nói với Thu Xán là dịch ra nửa giờ, sao Thu Xán còn ở chỗ này chứ?

Lục Lập Hành cười cười:

"Chuyện làm ăn thế nào, các người không biết sao?"

"Hả?"

Kim Lâm trong lúc nhất thời có chút không hiểu ý của Lục Lập Hành. Hắn nghi ngờ nói: "Anh Lục, anh nói cái gì đó?"

Lục Lập Hành lại cười nói:

"Được rồi, dù sao thì mấy người cũng là có lòng, vừa rồi có nhiều người đi vào như vậy, đều là các người tìm đến sao?"

" y…" Kim Lâm muốn lắc đầu, thế nhưng hắn biết, Lục Lập Hành đã đoán ra.

Mình lúc này phủ nhận cũng đã chậm. Hắn và Thu Xán liếc nhau.

Hai người đều chỉ đành gật đầu:

"Chuyện là, anh Lục…"

"Phần lớn người nơi này là hai người mang tới đúng không? Đi nói với bọn họ một chút, thứ không cần thiết thì đừng mua lung tung. Nếu không doanh thu hôm nay cao, nhưng mà ngày mai phải làm sao bây giờ? Bọn họ cũng không thể mỗi ngày đều đến mua được? Không cần như vậy."

"Được, em sẽ đi nói ngay!" Kim Lâm gật đầu.

"Vãn m, đi, cùng đi!"

"Tôi cũng đi!"

Thu Xán gọi hai người lại, kéo Thu Tư Tư chuẩn bị đi vào siêu thị.

Lục Lập Hành cũng đẩy các con theo sau:

"Cùng đi đi! Bọn nhỏ cũng thích náo nhiệt, đi xuống xem một chút."

"Được!"

Mấy người gật đầu.

Trần Tinh đi theo bên cạnh Cố Vãn Thanh, trông thấy tình cảnh này thì cười nói:

"Biết ngay mà, kế hoạch này không đáng tin cậy, em còn cẩn thận hỏi thăm ông chủ của chúng em. Hắn cứ nhất định bảo em tìm người đến! Xem đi, sắp bị đuổi ra ngoài rồi kia."

"Ha ha, không đến mức bị đuổi ra ngoài, chỉ là không để bọn hắn mua lung tung mà thôi, đi thôi, chúng ta cũng vào xem!"

"Ừm."

Bọn họ không biết là, bên trong siêu thị lúc này.

Trước khu hoa quả đã tụ tập rất nhiều người.

Đều là sinh viên mà đám Kim Lâm tìm đến.

Bọn họ đã dạo qua một vòng ở siêu thị, thế nhưng thực tế lại không biết nên mua thứ gì. Bất tri bất giác bọn họ đã dạo đến nơi này.

Hoa quả ở đây nhìn đều vô cùng hấp dẫn.

Bọn họ hơi nghi hoặc một chút:

"Trái cây ở đây hình như không giống mấy chỗ khác cho lắm!"

"Đúng vậy, tao cũng cảm thấy vậy, màu sắc và dáng vẻ hình như đẹp hơn một chút!"

"Hay là mua chút nếm thử đi?"

Mấy vị bạn học đang nóng lòng muốn thử.

Lúc này.

Diệp Cảnh Thâm đi tới.

Hắn nhớ tới lời dặn của Lục Lập Hành trước đó, liền đi tới.

Sau đó, hắn bóc một quả quýt ra:

"Chư vị, nếm thử trước rồi lại mua!"

"A? Còn có thể như vậy sao?" Đám học sinh sợ ngây người.

Diệp Cảnh Thâm nói:

"Đúng vậy, ông chủ của chúng tôi có dặn như vậy. Chúng tôi vốn định thiết kế một khu thử đồ ăn, chỉ là hôm nay nhân thủ không đủ nên không có làm, vừa rồi bên này cũng không có ai. Nếu mọi người đã tới thì đều nếm thử đi!"

Lục Lập Hành cũng mới chỉ dặn những điều này vào hôm qua.

Tuy Diệp Cảnh Thâm cảm thấy đáng tiếc, thế nhưng lại cảm thấy Lục Lập Hành nói rất có lý. Thu hút khách hàng, mới có thể khiến cho mọi người mua đồ của bọn họ.

Nhưng tất cả công việc ngày hôm qua đều phân phối xong, thực sự không dư người để dùng.

Vừa rồi trông thấy bên này có nhiều người vây lại như vậy, hắn lập tức đi tới.

Thấy các học sinh không dám tiến lên thử.

Diệp Cảnh Thâm trực tiếp chia quả quýt làm đôi rồi đưa tới.

"Nếm thử đi! Quýt này ăn ngon lắm!"

Lô Diệu Văn đi ở phía sau đám người nhìn thấy tình cảnh này từ phía xa. Hắn nhanh chóng chen qua từ trong đám người, sau đó nhanh chóng tiếp nhận quýt trong tay Diệp Cảnh Thâm:

"Nếu người ta đã nói như vậy rồi thì nếm thử đi!"

Quýt nhìn ngon như vậy, còn được ăn chùa thì ngu sao mà không ăn!

Nếu như ngon thì hắn sẽ mua nhiều một chút!

Sau khi chia quýt cho mấy người, Lô Diệu Văn là người đầu tiên nhét quýt vào trong miệng.

Ngay sao đó, hắn lập tức sợ ngây người.

"Cái này… Cái này cái này cái này…"

Hắn nhanh chóng nhai nuốt một chút, sau đó liền nuốt trọn múi quýt vào. Vẻ mặt thì tràn đầy sự khiếp sợ:

"Còn nữa không, còn nữa không? Còn có thể ăn… Không đúng… phải mua, tự mình chọn!"

Sau khi nói xong, hắn nhanh chóng đi vào bên cạnh, nhanh chóng lấy cho mình một túi quýt lớn. Sau đó, hắn cảm thấy như vậy còn chưa đủ, lại lấy một cái túi khác ra. Cho đến khi cái túi chứa không nổi nữa thì mới bỏ qua.

"Được rồi, cứ tạm thời vậy đã, ngày mai lại đến mua!"

Những bạn học khác: ???

Bọn họ đều nghi ngờ mà nhét múi quýt trong tay vào trong miệng.

Chỉ khoảng năm giây sau đó, bọn họ đều biến thành dáng vẻ như Lô Diệu Văn.

Các bạn học khác đi dạo tới trông thấy tình cảnh này thì đều có chút ngây người.

"Làm cái gì vậy?"

Một bạn học vừa chạy ngang qua vừa hô:

"Mua quýt, còn có thể làm gì chứ? Không đi sẽ không còn đâu!"

"Nhanh nhanh nhanh, quýt kia thật sự là rất ngon!"

Một truyền mười, mười truyền trăm.

Rất nhanh, một đám người bắt đầu hình thức đoạt quýt.

Mà Diệp Cảnh Thâm vừa rồi còn đứng ở trong đám người, định giới thiệu cho bọn họ, giờ lại bị gạt ra bên ngoài.

Hắn bất đắc dĩ nhìn tình cảnh này, tự cười nói: "Là ai nói chuyện làm ăn sẽ không tốt chứ? Ha ha ha!"

Một bên khác, khu rau xanh cũng xảy ra một màn tương tự.

Chỉ là, thứ đám người tranh nhau mua chính là rau xanh.

"Cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy rau xanh nào tươi như thế!"

"Nhìn liền biết tốt rồi! Nhanh mua, nhanh mua!"

"Ai? Loại rau này không còn nữa, còn có hàng không? Mau tới!"

Lúc Lục Lập Hành tiến vào, trùng hợp trông thấy tình cảnh này.

Hắn không khỏi liếc nhìn Kim Lâm và Thu Xán. Nhưng mà ngay cả bọn họ cũng bị làm cho sợ ngây người.

"Đã xảy ra chuyện gì?"

"Ai? Mập mạp, mọi người đang làm gì đó?"

Lô Diệu Văn vừa đi về phía quầy thu ngân vừa nói:

"Mua hoa quả nha, mày đừng có gấp, tao cũng mua cho mày một phần rồi!"

Kim Lâm: ???

Mua hoa quả thôi mà đáng sợ như vậy sao?

Đây rõ ràng là đang cướp đoạt mà!

Bọn họ còn đang nghi hoặc, Diệp Cảnh Thâm đã đi tới:

"Lục huynh đệ, tôi đã sớm biết là có thể rồi mà! Ha ha ha, cậu nhìn đi, bán tốt bao nhiêu!"

"Thế nhưng, bọn họ không phải đều bị người thuê tới lừa gạt hay sao?"

Lục Lập Hành vừa dứt lời, đã nghe thấy đám các cô các bác mang theo một đống rau xanh đi qua bên cạnh nói chuyện.

"Cái gì mà lừa hay không lừa, tôi chỉ muốn mua chút rau tươi cho cháu của tôi ăn mà thôi!"

"Chúng tôi cũng vậy, dù sao chúng tôi cũng không có việc gì, chúng tôi ngày mai còn tới!"

"Tôi cũng tới, ông chủ, ngày mai nhớ thêm hàng nhiều chút, tôi hôm nay không đoạt được chút ớt xanh nào…"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment