Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 585 - Chương 585 - Ủy Thác Trách Nhiệm

Chương 585 - Ủy Thác Trách Nhiệm
Chương 585 - Ủy Thác Trách Nhiệm

Trông thấy tình cảnh này, Lục Lập Hành nhịn không được bật cười.

Kim Lâm cũng cười nói:

"Lục đại ca, đây cũng không phải là bọn em ép mọi người mua. Ha ha ha, em chỉ bảo bọn họ tùy tiện mua chút đồ nhỏ là được, anh xem bọn họ hiện tại mua bao nhiêu!"

Thu Xán cũng tiếp lời: "Đúng vậy, không nên không nên, tôi cũng phải đi đoạt một chút. Tư Tư, đi thôi, buổi tối chúng ta sẽ dùng những thứ này nấu cơm!"

"Được thôi!" Thu Tư Tư nhanh chóng gia nhập chiến trường.

Kim Lâm cũng đứng không yên.

Hắn lên tiếng chào hỏi Lục Lập Hành, sau đó lôi kéo Lâm Vãn m nhanh chóng đi đến trước quầy hoa quả. Hắn cùng Lâm Vãn m lại xếp thêm hai cái túi lớn.

Lục Lập Hành: …

Anh thật sự không nghĩ tới tình huống này.

Anh vốn cho rằng muốn đi đến loại trình độ này cần phải mất mấy ngày!

Không nghĩ tới bị đám người Kim Lâm biến khéo thành vụng.

Cũng được!

Chuyện làm ăn làm sớm một chút luôn luôn tốt.

Một ngày này.

Toàn bộ Cửu Thiên Đại Hạ đều vô cùng náo nhiệt.

Không đến xế chiều, khu hoa quả và khu rau xanh đã trống rỗng!

Người tới chậm đành phải đi chỗ khác mua ít đồ, cũng căn dặn Lục Lập Hành nhất định phải lấy thêm chút hàng.

Lục Lập Hành bất đắc dĩ, đành phải gọi điện thoại cho Lục Lập Vĩ, để Lục Lập Vĩ nắm chặt thời gian vận chuyển thêm.

Lục Lập Vĩ lập tức triệu tập người toàn bộ thôn làng, bắt đầu tuyển hàng, cũng đưa lên xe.

Mà tối hôm đó.

Trong phố lớn ngõ nhỏ tại tỉnh thành.

Chỗ tụ tập của các cô các bác đều đang thảo luận một chủ đề.

"Các bà nghe nói gì không? Cửu Thiên Đại Hạ mở cái siêu thị, bán đồ khá tốt!"

"Nghe nói quýt ở chỗ kia ngon hơn ở Đa Nhĩ Vân mấy chục lần!"

"Còn có rau xanh nữa, nghe nói thuần thiên nhiên không ô nhiễm, khỏi phải nói là ngon như nào!"

"Rau củ khác cũng không tệ, nghe nói ăn vào thể xác tinh thần đều vô cùng thoải mái!"

"Vậy còn chờ gì nữa? Ngày mai cùng đi mua đi!"

"Ừm, đúng, ngày mai dậy sớm, phải đi xếp hàng trước tám giờ mới được!"

"Tôi cũng đi tôi cũng đi!"

Năm giờ chiều.

Toàn bộ hàng hóa trong siêu thị đã bán được kha khá.

Lục Lập Hành đưa Cố Vãn Thanh và hai con về nhà, mình lại quay về siêu thị giúp đỡ.

Một ngày này, Lục Tiểu Phi đã làm việc quá sức. Tim của hắn vốn đã không tốt, đang ngồi nghỉ ngơi ở bên cạnh.

Lục Lập Chính và Diệp Cảnh Thâm đang bận rộn một số việc vặt.

Trông thấy Lục Lập Hành tới, Lục Tiểu Phi đứng dậy, chuẩn bị chào hỏi anh.

Hắn còn không nhúc nhích, đã bị Lục Lập Hành ngăn cản:

"Anh Phi, anh ngồi xuống đi, nghỉ ngơi một hồi, em làm cho!'

Hắn nói xong liền đi đến bên cạnh Lục Lập Chính‌.

Trông thấy bộ dáng bận rộn của hắn,‌ liền không có quấy rầy.

Bản thân cũng kiếm việc để làm.

Chờ Lục Lập Chính làm xong, hắn mới đi tới:

"Lập Chính!"

Lục Lập Chính mới vừa kịp phản ứng‌ từ trong bầu không khí bận rộn, hắn không có chú ý tới việc Lục Lập Hành đến. Lúc này, nghe thấy anh gọi mình, Lục Lập Chính giật nảy:

"Anh hai, anh tới lúc nào vậy?"

"Ha ha ha, vừa tới, thấy em đang bận nên không có quấy rầy em. Thế nào? Làm việc một ngày, có mệt không?"

Lục Lập Chính thật thà cười:

"Vẫn còn tốt, không quá mệt mỏi. Anh Phi thì hơi mệt một chút, em còn chưa học hỏi được gì."

"Ừm, em nhớ nắm chắc thời gian mà học tập, qua mấy ngày nữa anh Phi có chuyện, siêu thị sẽ giao cho em và anh Diệp!"

"Hả?" Lục Lập Chính lập tức cảm thấy áp lực lớn như núi:

"Chuyện này…Giao cho chúng em?"

"Anh hai, em.. em có thể làm được sao?"

"Không được cũng phải được, qua mấy ngày nữa, anh Phi phải đi làm phẫu thuật. Phẫu thuật xong còn cần tĩnh dưỡng mấy tháng, nhân lúc em nghỉ thì giúp đỡ thay thế anh Phi một chút, bản thân thuận tiện cũng học tập một chút!"

Lục Tiểu Phi nghe thấy lời này, lập tức nói:

"Lập Hành, anh không cần nghỉ ngơi, hiện tại chính là lúc siêu thị ‌bận rộn, rất cần người, anh có thể đợi làm xong những ngày này lại…"

"Sau này sẽ càng bận rộn!" Lục Lập Hành trực tiếp đánh gãy lời hắn:

"Hơn nữa, chuyện phẫu thuật của anh Phi cũng nên sớm một chút mới tốt. Bên phía Hứa lão cũng đang liên hệ chuyện này, chúng ta nhân lúc tất cả mọi người đều có thời gian. Chờ sau khi anh nghỉ ngơi tốt, mới có thể làm việc tốt hơn được. Hiện tại không phải là lúc liều mạng!"

Lục Tiểu Phi biết mình phản bác cũng không có tác dụng gì, chỉ đành gật đầu:

"Được, anh sẽ mau chóng khôi phục tốt. Lập Chính, bắt đầu từ ‌ngày mai cùng anh học tập cho tốt vào!"

"Được, em đã biết, em nhất định có thể học tốt!" Lục Lập Chính có lòng ‌ tin.

Ba anh em lại nói chuyện một hồi, một ngày làm việc cuối cùng cũng kết thúc.

Nhân lúc Lục Lập Chính và Lục Tiểu Phi đi nhà vệ sinh, Diệp Cảnh Thâm đi tới. Hắn nhìn bóng lưng của Lục Lập Chính và Lục Tiểu Phi, nói:

"Lục huynh đệ, tôi cuối cùng cũng đã biết, tại sao sự nghiệp của cậu lại thành công như thế?"

Lục Lập Hành cười nói: "Tại sao?"

"Bởi vì không chỉ có mình cậu lợi hại, mà còn có một đám anh em chịu bán mạng vì mình, bọn họ tốt biết bao nhiêu! Trước kia, tôi cũng từng liều mạng như vậy…" Diệp Cảnh Thâm cảm khái.

Lúc còn trẻ, hắn cũng từng bước đi lên như vậy.

Chỉ tiếc, sau này, cái gì cũng mất đi!

Nhưng mà, hắn so ra còn kém Lục Lập Hành nhiều.

Nhiều người đều đến giúp đỡ Lục Lập Hành, bao gồm cả một số ông chủ lớn của tỉnh thành.

Sự thu hút của Lục Lập Hành không phải là thứ mà hắn có thể đuổi kịp.

Diệp Cảnh Thâm đột nhiên nhận ra, rời khỏi Đa Nhĩ Vân, đến làm thuê cho Lục Lập Hành là một lựa chọn chính xác. ‌

"Ha ha, anh Diệp yên tâm đi, mấy người chúng ta tuyệt đối sẽ không tách ra."

Hắn cũng không‌ cho phép tách ra.

Đây là ngôi nhà mà ông trời ban cho hắn!

"Đúng thế, nhất định vậy! Được rồi, kết thúc công việc và về nhà nghỉ ngơi thôi, ngày mai tiếp tục!"

"Ừm!"

Mấy người chào tạm biệt, sau đó ai nấy trở về nhà của mình.

Sau khi về đến nhà, Lục Lập Chính lại đi chơi đùa với cháu trai cháu gái.

Lục Lập Hành đi vào nhà bếp, giúp Cố Vãn Thanh nấu cơm.

Cô trở về sớm, đã nấu được một nửa.

Trông thấy Lục Lập Hành trở về, Cố Vãn Thanh thuận tiện nói:

"Anh và Lập Chính ngồi đấy nghỉ ngơi là được, để em làm."

"Như vậy sao được, anh không mệt, cùng làm đi!"

Lục Lập Hành cầm lấy nguyên liệu từ trong tay Cố Vãn Thanh rồi bắt đầu bận rộn.

Cố Vãn Thanh bất đắc dĩ, đành phải ở bên cạnh nhìn xem mình có thể giúp đỡ được gì.

Nấu cơm xong.

Cô lại cùng Lục Lập Hành bê đồ ăn lên bàn.

Bọn họ vốn định gọi Lục Lập Chính vào ăn cơm.

Nhưng mà vừa mở miệng, Lục Lập Hành liền phát hiện Lục Lập Chính đang ngủ trên ghế sô pha. Hai nhóc con thì đang chơi vui vẻ ở bên cạnh hắn. Thỉnh thoảng, bọn chúng còn đụng đụng Lục Lập Chính một cái. Thế nhưng, Lục Lập Chính không có chút phản ứng nào. Nhưng việc này hình như không hề ảnh hưởng đến chuyện bọn nhóc chơi đùa.

Bọn nhỏ không khóc không nháo, trông thấy Lục Lập Hành còn dự định cười.

Lục Lập Hành vội vàng ra hiệu im lặng. Sau đó, hắn đi vào phòng ngủ, lấy một tấm thảm ra rồi đắp lên cho Lục Lập Chính.

Lúc này, hắn mới đi đến cạnh bàn ăn:

"Chúng ta ăn trước đi, chừa cho Lập Chính chút cơm, nó quá mệt."

"Đúng vậy, bận bịu cả ngày, có lẽ còn mệt hơn cả học tập. Anh chờ một chút, em chia thức ăn riêng ra!"

Cố Vãn Thanh nhanh chóng đi vào nhà bếp, lấy bát đũa rồi chia một phần thức ăn sang.

Lúc này, cô mới cùng Lục Lập Hành bắt đầu ăn cơm.

Sau khi ăn xong, bọn họ lại rón rén rửa bát, dỗ hai đứa nhỏ ngủ.

Lục Lập Chính ngủ thẳng tới sau nửa đêm.

Hắn nhìn ánh đèn lưu lại cho mình trong phòng bếp, cảm thấy hơi xấu hổ…

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment