Lục Lập Chính lặng lẽ đến gần phòng bếp.
Đúng lúc này, cậu nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ chính mở ra.
Giọng nói quan tâm của Lục Lập Hành từ bên trong truyền đến:
“Lập Chính, tỉnh rồi à? Chị dâu phần cơm cho em, ăn xong thì vào phòng ngủ tiếp.”
"Được, được, anh hai, em làm anh thức giấc à?"
"Không, anh cảm giác được tiếng nhón chân của em nên tỉnh, mau đi ăn đi, ngày mai còn phải đi học nữa!"
“Ừ, được! Anh hai anh cũng đi nghỉ ngơi trước đi.”
Chờ Lục Lập Hành đi ngủ, Lục Lập Chính mới vào bếp bắt đầu ăn cơm.
Ăn cơm xong, cậu sờ sờ bụng, cảm thấy mình lại buồn ngủ.
Đi làm, quả nhiên mệt mỏi hơn đi học nhiều.
Đi học lâu như vậy, cậu còn chưa bao giờ buồn ngủ như này.
Ngày hôm sau.
Trời vừa sáng, Lục Lập Hành đã dậy.
Lúc Lục Lập Chính dậy, Lục Lập Hành đã nấu cơm xong.
Thấy cậu, anh sốt ruột nói:
“Lập Chính, anh đi trước đây, em gọi chị dâu dậy rồi từ từ ăn, anh cả đến rồi, anh đi hỗ trợ nhận hàng.”
Sau khi nghe vậy, Lục Lập Chính làm sao còn tâm trạng ăn cơm.
Cậu cầm một cái bánh bao, đi theo Lục Lập Hành ra ngoài:
“Anh hai, em cũng đi!”
“Em…”
“Em muốn đi nhiều để học thêm nhiều hơn, anh hai, anh đã quên hôm qua anh còn bảo để em học thêm mà!”
“Vậy cũng được, vậy bữa sáng để lại cho chị dâu em, chúng ta đi!”
Mặt trời vẫn chưa mọc.
Trên đường đã có người đi đường đi tới đi lui.
Hai người tăng nhanh tốc độ, đi vào siêu thị bên cạnh.
Nơi đó, đã đậu hai chiếc xe tải lớn.
Lục Tiểu Phi đã đến.
Lục Lập Vĩ đang nói gì đó với anh ấy.
Nhìn thấy hai người, Lục Lập Vĩ vui vẻ chào hỏi:
“Tiểu Hành, Lập Chính, hai em đến rồi?”
“Anh cả, vất vả rồi! Anh sang khách sạn bên cạnh ngủ đi, em và anh Phi, Lập Chính thu dọn đồ là được rồi.”
“Không việc gì, giúp các em làm xong rồi nói sau, anh còn chưa buồn ngủ.”
Lục Lập Vĩ nói xong, lại vui cười hớn hở nhìn Lục Lập Chính:
“Lập Chính, cho em một bất ngờ!”
“Hả? Bất ngờ gì cơ?”
Lục Lập Vĩ quay đầu, nhìn về phía xe:
“Xuống đây đi!”
Lục Lập Chính đang nghi ngờ thì thấy Nhân Tuyết Kỳ vui vẻ nhảy xuống xe.
Cô mặc áo ngắn tay và quần lửng.
Trên mặt tràn đầy tươi cười, dường như đang rất vui vẻ:
“Lục Lập Chính, tôi đến đây!”
Lục Lập Chính hơi sửng sốt:
“Cậu ... Sao cậu lại đến đây?”
Nửa năm không gặp, hình như Doãn Tuyết Kỳ càng xinh đẹp hơn một chút.
Lục Lập Chính còn tưởng rằng phải đến tết mình mới có thể gặp được cô.
Doãn Tuyết Kỳ nở nụ cười:
“Sao vậy? Cậu không hoan nghênh tôi đến sao?”
“Không phải không phải, ừm… tôi…”
Lục Lập Chính nhớ ra mấy anh trai vẫn đang đứng bên cạnh mình, nhất thời ngượng ngùng cúi đầu.
Ba người Lục Lập Hành và Lục Lập Vĩ, Lục Tiểu Phi đều lui về phía sau một bước.
"Ha ha ha, cô nhóc này ngày hôm qua đi tìm anh, bắt anh phải cho cô ấy đi cùng, anh không còn biện pháp nào khác, đành phải mang đi!"
Lục Lập Vĩ giải thích.
Lục Lập Hành cũng cười:
“Được rồi anh cả, chúng ta đi dỡ hàng, để Lập Chính tiếp đón Tuyết Kỳ, Lập Chính, mang Tuyết Kỳ đi ăn sáng, sau đó mang cho anh cả một phần.”
“Được, được...”
Lục Lập Chính cũng không biết từ chối như thế nào, đành phải đồng ý.
Lại ngẩng đầu, nhìn về phía Doãn Tuyết Kỳ, cậu càng ngượng ngùng hơn:
“Ờm, đi thôi…”
“Được!”
Doãn Tuyết Kỳ gật đầu.
Lục Lập Chính bước nhanh về phía trước.
Doãn Tuyết Kỳ đi theo ở phía sau.
Nhìn thấy cậu, cô thật sự rất vui vẻ.
Chỉ tiếc, người như Lục Lập Chính cũng chỉ biết thẹn thùng mà không nói lời nào.
Một hồi lâu sau, rốt cuộc Doãn Tuyết Kỳ không nhịn được nữa.
“Hey, Lục Lập Chính.”
“Hả?”
Lục Lập Chính vội ngẩng đầu lên.
Doãn Tuyết Kỳ nói: "Sao anh không nói gì cả mà đã lên tỉnh rồi?”
“Cái này, tôi…”
Cậu muốn nói đó là quyết định nhất thời mà thôi.
Nhưng không biết vì sao, vừa nhìn thấy Doãn Tuyết Kỳ, Lục Lập Chính cảm thấy mình nói không ra lời.
“Cậu làm sao vậy? Còn nữa, bức thư cuối cùng, sao cậu không trả lời tôi?”
Doãn Tuyết Kỳ vẫn nhớ kỹ chuyện này.
"Cậu có biết vì có thể đến tỉnh thành tìm cậu mà tôi phải nói chuyện với ba rất lâu không!”
Nói đến đây, trong giọng nói của Doãn Tuyết Kỳ tràn đầy ấm ức.
Vốn dĩ hôm cô biết cậu đi tỉnh thành thì đã muốn đi mua vé.
Nhưng lại bị Doãn Hạo kéo lại.
Theo lời của ông nói là con gái nhà mình vừa trở về đã muốn chạy theo đàn ông.
Ông không đồng ý.
Lần không đồng ý này kéo dài rất lâu.
Mấy ngày nay, ngày nào Doãn Tuyết Kỳ cũng nói chuyện với Doãn Hạo.
Nhưng đều vô dụng.
Ông cũng không cho cô đến khách sạn hỗ trợ mà để cô ngốc ở nhà.
Doãn Tuyết Kỳ còn tưởng rằng đợt nghỉ này mình sẽ không gặp được Lục Lập Chính.
Cho đến hôm qua.
Lúc Doãn Hạo trở về, đột nhiên nói với cô Lục Lập Vĩ muốn đi lên tỉnh giao hàng.
Hỏi cô có muốn đi cùng không.
Cô mới vui vẻ đi theo xe.
Và cũng tha thứ cho ba.
Anh Lập Vĩ nói cho cô biết là do ba sợ cô một mình đến tỉnh thành, không những không tìm thấy Lập Chính mà ngược lại còn bị bắt nạt.
Dù sao.
Xã hội bây giờ cũng không an toàn lắm.
Nhưng bây giờ, nhìn thấy Lục Lập Chính vẫn còn chưa nói lời nào.
Thật sự khiến người ta tức giận mà.
Lục Lập Chính nghe vậy, vội quay đầu lại:
“Bức thư kia tôi trả lời rồi.”
“Hả? Sao tôi không nhận được? Cậu gửi chỗ nào?”
"Tôi viết xong thì đặt ở trên bàn, chuẩn bị mang đến bưu điện, tôi..."
Lục Lập Chính sốt ruột giải thích.
Nhưng giải thích được một nửa, cậu bỗng nhiên ý thức được một vấn đề.
“Sau đó tôi nghe được tin anh hai tôi muốn tôi lên tỉnh thành, tôi sốt ruột thu dọn rồi đi luôn, quên chưa đi gửi.”
Nói về chuyện đó.
Lục Lập Chính cũng cảm thấy có chút ngại ngùng.
Cậu lại cúi đầu:
“Tôi… tôi xin lỗi.”
Doãn Tuyết Kỳ nghe thấy lời giải thích này, lập tức nở nụ cười.
"Được rồi, tôi không tức giận nữa, tôi biết nhất định là bởi vì chuyện gì nên cậu mới chậm trễ, đầu óc cậu trừ học tập ra thì toàn là là anh hai thôi, đi thôi, đi ăn cơm, tôi đói bụng rồi! Đi cả quãng đường đầu tôi vẫn còn say nè, mệt quá.”
“Ừm, được!”
Lục Lập Chính quay đầu, tiếp tục dẫn cô đi về phía trước.
Doãn Tuyết Kỳ cứ như vậy yên lặng đi theo phía sau cậu.
Nhìn bóng lưng cậu, cô cảm thấy có một loại cảm giác kiên định.
Rõ ràng cậu nhỏ hơn mình ba tuổi.
Nhưng Doãn Tuyết Kỳ lại không cảm thấy có gì khác nhau.
Suy nghĩ một chút, cô bước nhanh về phía trước.
Đi song song bên cạnh Lục Lập Chính.
Muốn vươn tay, nắm lấy tay cậu.
Nhưng cuối cùng, cô vẫn nhịn được.
Chờ cậu thi đậu đại học đã!
Chờ cậu lên đại học, cô nhất định sẽ không để cậu rời khỏi tầm mắt của mình nữa.
Doãn Tuyết Kỳ nghĩ như thế.
Rất nhanh, hai người đã đi đến một quán ăn sáng.
Bà chủ thấy bọn họ thì hỏi:
“Hai người ăn gì?”
Lục Lập Chính không chút do dự quay đầu lại, hỏi Doãn Tuyết Kỳ:
“Ăn... Ăn gì?”
Bà chủ nhìn trực tiếp cười:
“Ha ha, nhóc con, vợ cậu ăn cái gì cậu cũng không biết à? Như này là không được đâu!”
Ở thời đại của bọn họ, người lớn như Lục Lập Chính.
Nếu không đi học thì đã đến tuổi kết hôn rồi.
Một số thậm chí đã kết hôn.
Nhìn dáng vẻ nhăn nhó của hai người, bà chủ nhận định đây là một đôi vợ chồng nhỏ mới cưới không lâu...
------
Dịch: MBMH Translate