Lục Lập Chính lập tức đỏ mặt.
“Không phải, bà chủ, bà hiểu lầm rồi, chúng cháu...”
Lục Lập Chính còn chưa nói xong đã bị Doãn Tuyết Kỳ cắt ngang:
“Cháu ăn bánh bao hấp và sữa đậu nành.”
“Được được được, lập tức xong!”
Bà chủ vừa chuẩn bị thức ăn cho bọn họ, vừa cười:
“Nhóc con, hai người chắc là chưa kết hôn, vừa mới là người yêu nhỉ? Ha ha ha.”
“Không phải, chúng cháu...”
“Ha ha ha, bác hiểu, bác hiểu, bác là người từng trải! Cô gái, đến đây, sữa đậu nành này.”
Doãn Tuyết Kỳ vui vẻ tiến lên nhận sữa đậu nành, lúc đi còn nói với Lục Lập Chính:
“Lập Chính, lát nữa giúp tôi mang bánh bao đến đây.”
Cô tự mình đi đến bên cạnh bàn, ngồi xuống.
Lục Lập Chính đành phải gật đầu:
“Được, được.”
Sau khi đưa bánh bao hấp cho cô, bà chủ lại hỏi:
“Nhóc con, cháu ăn cái gì?”
“Cháu ăn rồi, cảm ơn bà chủ.”
“Ha ha, xem ra là đặc biệt đến đề bồi người yêu ăn sáng? Khá tốt khá tốt!”
“Không phải, cái này...”
Lục Lập Chính rất muốn giải thích, nhưng bà chủ lại không nghe cậu nói nữa mà đi làm việc khác.
Lục Lập Chính:...
Cậu cảm thấy cho dù mình có thêm bao nhiêu cái miệng nữa cũng không giải thích rõ được.
Cậu đành phải ngồi xuống đối diện Doãn Tuyết Kỳ.
Doãn Tuyết Kỳ vừa ăn cơm, vừa nhìn dáng vẻ của cậu.
Trong lòng vui sướng.
Bạn nhỏ này, sao lại đáng yêu như vậy?
Thật sự rất đáng yêu!
Nếu không phải sợ làm cậu sợ, cô cũng muốn tiến lên nhéo mặt cậu một cái.
Nhìn cậu một lúc lâu, Doãn Tuyết Kỳ phát hiện dáng vẻ muốn nói lại thôi của Lục Lập Chính.
Cô nhịn không được:
“Cậu có lời gì muốn nói với tôi sao?”
“Không, không phải, ờm...”
Lục Lập Chính phát hiện, mỗi lần khi mình gặp Doãn Tuyết Kỳ thì đều không biết nên nói gì.
Thấy Doãn Tuyết Kỳ vẫn không chớp mắt nhìn mình.
Người ăn cơm bên cạnh cũng đang nhìn bọn họ.
Lục Lập Chính càng ngại ngùng hơn.
“Tuyết Kỳ, ờm, sau này khi chúng ta đi cùng nhau, vẫn phải giải thích một chút, nếu không sẽ bị người hiểu lầm.”
Cậu vất vả lắm mới nói xong.
Thậm chí cũng không dám ngẩng đầu nhìn Doãn Tuyết Kỳ.
Nhưng Doãn Tuyết Kỳ lại thu hồi nụ cười.
“Cậu…”
Cô bỏ thìa vào trong bát, hơi ấm ức nói:
“Cậu không muốn người khác nói như vậy về chúng ta?”
Lục Lập Chính lập tức nhận ra Doãn Tuyết Kỳ có gì đó không đúng.
Cậu nhanh chóng ngẩng đầu, nhìn thấy dáng vẻ sắp khóc của cô.
Lục Lập Chính đột nhiên cảm thấy tim đau nhói.
Cậu vội vàng giải thích:
"Không phải không phải không phải, là tôi sợ bọn họ hiểu lầm, không tốt cho thanh danh của cậu, không phải bình thường con gái đều để ý đến cái này nhất sao?"
Doãn Tuyết Kỳ nghe vậy, ánh mắt cũng không chớp nhìn cậu.
Một lát sau, cô không nhịn được, nở nụ cười.
“Ha ha!”
Lục Lập Chính nhìn nụ cười mà choáng váng:
“Cậu… cậu cười cái gì?”
“Không, không có gì, cậu như vậy, tôi rất vui.”
Thì ra cậu đang suy nghĩ cho cô.
“Nhưng mà tôi không sợ người khác hiểu lầm, không sao đâu, yên tâm đi!”
Lục Lập Chính đành gật đầu:
“Được, được.”
Tâm trạng Doãn Tuyết Kỳ cực kỳ tốt, sau khi ăn xong.
Hai người lại mua đồ ăn cho Lục Lập Vĩ, lúc này mới rời đi.
Trên đường trở về, cả quãng đường Doãn Tuyết Kỳ đều ngâm nga hát.
Nhìn cô vui vẻ, tâm trạng Lục Lập Chính cũng tốt theo.
Khi đi đến cửa siêu thị.
Thấy hàng đã được dỡ hơn phân nửa rồi.
"Lập Chính, về rồi à?"
“Vâng, anh cả, đồ ăn của anh.”
“Được!”
Lục Lập Vĩ nhận cơm, đi sang bên cạnh ăn:
“Tuyết Kỳ, em ăn chưa? Nhanh ăn đi, lát nữa đi tìm khách sạn nghỉ ngơi một chút, buổi chiều chúng ta về nhà!"
Vừa nghe lời này, Doãn Tuyết Kỳ sốt ruột.
“Về nhà? Không, em không về nhà.”
“Hả? Không về? Nhưng mà ba em bảo anh đưa em về mà.”
“Anh Lập Vỹ!”
Doãn Tuyết Kỳ sốt ruột: "Em vất vả lắm mới đi được, em không muốn trở về, anh cũng đừng mang em sẽ trở về, em muốn... Em muốn làm việc ở chỗ này!"
Thật ra, cô muốn ở bên Lục Lập Chính.
Làm gì cũng được.
Làm việc?
"Ừm, em không cần tiền lương, em nghĩ qua rồi… Em muốn thích ứng chút trước khi tốt nghiệp, anh Lập Hành, anh Tiểu Phi, hai người xem xem em thích hợp làm gì rồi giao cho em làm là được, thật, việc gì em cũng có thể làm!"
Để chứng tỏ bản thân.
Doãn Tuyết Kỳ còn giơ cánh tay của mình lên.
Ý bảo sức của mình rất lớn.
Lục Lập Hành nở nụ cười.
Anh nhìn Lục Lập Chính, phát hiện ánh mắt Lục Lập Chính luôn ở trên người Doãn Tuyết Kỳ, không hề rời đi.
Thỉnh thoảng còn lộ ra nụ cười.
Lục Lập Hành lập tức đưa ra quyết định:
"Được, vậy làm việc ở đây, anh sẽ trả tiền lương cho em, sẽ bằng tiền lương của Lập Chính, đúng lúc anh Phi phải đi phẫu thuật cần nghỉ ngơi, hai người đến thay anh ấy!"
“Vậy thì tốt quá!”
Doãn Tuyết Kỳ vui mừng thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Lục Lập Hành lại nói với Lục Lập Vĩ:
“Anh cả, trở về nói với ông chủ Đoàn là em sẽ chăm sóc con gái của ông ấy, ông ấy cứ yên tâm.”
“Được rồi, mọi người...”
Lục Lập Vĩ vừa ăn vừa cười.
Sau khi ăn xong, anh và Doãn Tuyết Kỳ bị Lục Tiểu Phi đưa đến khách sạn bên cạnh nghỉ ngơi.
Siêu thị chính thức khai trương lúc tám rưỡi.
Trước cửa nhanh chóng đã đầy người.
Một số người đã đến ngày hôm qua.
Còn có một số người là nghe danh mà đến.
Hôm nay cao ốc Cửu Thiên còn náo nhiệt hơn so với cao ốc Hoa Điền bên cạnh.
Có thể nói là kỳ tích.
Hàng của Lục Lập Hành vừa đến tầm chiều đã lại bị cướp sạch.
Cùng với những thứ khác của siêu thị.
Những cửa hàng khác của mấy ông chủ trên tầng cũng làm ăn cực kỳ tốt.
Diệp Cảnh Thâm vui tươi hớn hở cả ngày.
“Làm ăn ở chỗ này còn sướng hơn làm ở Đa Nhĩ Vân!”
“Cậu Lục, cứ tiếp tục như vậy, siêu thị của chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ thay thế Đa Nhĩ Vân.”
“Ha ha.”
Lục Lập Hành cũng nở nụ cười.
Buổi tối.
Lục Lập Hành bảo Lục Lập Chính sắp xếp chỗ ở cho Doãn Tuyết Kỳ xong.
Thì trở về nhà.
Buổi tối.
Hôm nay, anh nhận được điện thoại của Hứa Thư Long:
“Cậu Lục, tôi nghe nói siêu thị của cậu mở, hai ngày nay có thời gian không? Tôi hẹn mấy bác sĩ, bảo người anh em kia của cậu đến hội chẩn một chút.”
“Được, có, ngày nào thì bác rảnh?”
“Nếu không thì ngày mai đi, sáng mai cậu thấy thế nào?”
“Có thể, bác nói địa chỉ cho cháu biết, cháu sẽ mang anh Phi đi khám!”
“Được.”
Sau khi nói địa chỉ cho Lục Lập Hành, Hứa Thư Long mới cúp điện thoại.
Ông thở dài:
"Ai, cuối cùng cũng làm xong nghiên cứu kia, chuyện đồng ý với cậu Lục cũng phải nhanh chóng tìm ngày tiến hành, lão Thu, ngày mai cùng đi đi, mấy lão già ở kinh đô kia cũng đi."
“Cậu Lục?”
Lão Thu híp mắt.
Cái tên này hình như hơi quen quen.
Sao lại giống người mà cháu trai cháu gái nhà mình nói, cũng họ Lục?
Hình như anh ta mở siêu thị thì phải?
Hơn nữa, còn bán linh chi cho mình.
Chẳng lẽ là cùng một người?
Hôm đó, ông vốn cũng muốn đi siêu thị xem.
Nhưng đi được nửa đường, bị Hứa Thư Long gọi điện thoại gọi về.
Đến nay vẫn chưa biết mặt anh.
Chẳng lẽ, là cùng một người?
“Được, tôi cũng đi xem…”
------
Dịch: MBMH Translate