Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 590 - Chương 590 - Ca Phẫu Thuật Đã Thành Công.

Chương 590 - Ca Phẫu Thuật Đã Thành Công.
Chương 590 - Ca Phẫu Thuật Đã Thành Công.

Lục Lập Hành chỉ vào nhà vệ sinh.

Tất Hoa Sinh mỉm cười: “Nhìn xem tôi đang hỏi gì này, xin lỗi người anh em nhỏ họ Lục.”

Có lẽ là cảm thấy kêu như vậy không lễ phép, anh ta lại vội vàng hỏi:

“Tôi kêu như vậy, có thích hợp không?”

Lục Lập Hành cười lên.

Khi Tất Hoa Sinh ở tuổi trung niên, giống hệt như lúc về già.

Vẫn ôn tồn lễ độ như vậy.

“Không sao, giáo sư Tất, có thể cùng ngài làm anh em, là vinh hạnh của tôi!”

“Khách sáo, cậu không cần phải lo lắng về bệnh tình người anh em của cậu, tôi cảm thấy sẽ không có bất kỳ vấn đề gì, sau khi phẫu thuật, cậu ta cũng sẽ giống như một người bình thường.”

“Được, cám ơn giáo sư Tất, đúng rồi, giáo sư Tất, siêu thị của tôi ở tòa nhà Cửu Thiên, nếu ngài có thời gian có thể đến đi dạo, muốn cái gì, tôi đưa cho ngài.”

“Khách sáo rồi.”

Lại xã giao vài câu với Tất Sinh Hoa, anh mới xin tạm biệt rời đi.

Lục Lập Hành không nói bất cứ điều gì như yêu cầu anh ta theo đuổi người anh ta thích.

Tất Sinh Hoa và Kim Lâm khác nhau.

Thích của Kim Lâm rất nồng cháy, còn Tất Hoa Sinh chính là nước nhỏ thì chảy dài..

Có lẽ , anh ta thích cái cảm giác này hơn!

Với lại, cũng chưa chắc người phụ nữ kia đã hứng thú với tình nguyện, liệu có thích Tất Hoa Sinh.

Sau khi cùng Tất Hoa Sinh tạm biệt, Lục Lập Hành và Lục Tiểu Phi cùng bước ra cửa.

Trên đường, Lục Tiểu Phi suy nghĩ một lúc lâu, vẫn là không nhịn được nói:

“Tiểu Hành, thật ra thì cậu không cần vất vả vì tôi như vậy, còn đặc biệt đi tìm bác sĩ Tất một lần, tôi không sao.”

Lục Lập Hành nghe được lời này, liền biết Lục Tiểu Phi đang hiểu lầm.

Anh cười nói:

“Không phải, thật sự tôi chỉ muốn đến nhà vệ sinh, tôi cảm thấy bác sĩ Tất đó cũng không tệ lắm, nên kết thân, tôi muốn làm quen một chút.”

“Như vậy à, vậy cũng tốt, tôi trở về thu thập một chút để ngày mai nhập viện, tiểu Hành, siêu thị bên kia cậu phải vất vả nhiều rồi!”

“Ừ, yên tâm đi, không sao đâu.”

Bệnh viện.

Tất Hoa Sinh từ phòng vệ sinh bước ra, lại lần nữa bước đến phòng khám của Hứa Thư Long.

Anh ta cầm một quả quýt lên, vừa lột vỏ vừa nói:

“Ôi? Đúng rồi, ông Hứa, siêu thị này của người anh em nhỏ họ Lục ở đâu vậy? Tòa nhà gì ấy?”

Lục Lập Hành vừa rồi có nói qua, chỉ tiếc anh ta không để ý, quên mất.

“Tòa nhà Cửu Thiên, sao thế?”

“Không có chuyện gì, tôi chỉ là tò mò thôi, đợi hết bận, dành chút thời gian đi một vòng.”

“Ha ha, được, đến lúc đó tôi đưa cậu đi.”

“Không cần không cần, tôi thích đi dạo một mình!”

“Ôi, cậu a… Cũng chỉ có vị kia mới có thể khiến cậu có hứng thú đi cùng!”

Hứa Thư Long lắc đầu.

“Đúng rồi Hoa Sinh, sắp tới sẽ có một bữa tiệc hoa lan phải không? Cô ấy sẽ không quay lại sao? Tôi nhớ, cô ấy rất thích hoa lan đấy!”

“Ừ, đúng vậy!”

Nói đến cô ấy, trên mặt Tất Hoa Sinh lập tức lộ ra nụ cười.

“Quả thật em ấy thích hoa lan, nhà ở Kinh Đô cũng trồng rất nhiều, nhưng mà, tôi cũng không biết em ấy rốt cuộc có trở về hay không, đợi lần này tôi trở về, hỏi thử xem, Tỉnh Thành này, dù sao nơi này cũng là nơi mà em ấy đau lòng.”

“Cũng được, ôi, đây là quê hương của cô ấy, nhưng đã bao nhiêu năm rồi vẫn chưa quay lại…”

Hứa Thư Long vừa nói, vừa lắc đầu.

Ngày hôm sau.

Lục Tiểu Phi thu dọn đồ đạc rồi đến bệnh viện.

Trịnh Hoa Mẫn gửi Đậu Đậu cho Cố Vãn Thanh chăm sóc trước, rồi cũng đi theo.

Phải tận mắt nhìn Tiểu Phi được đẩy vào phòng phẫu thuật.

Cô mới an tâm.

Lục Lập Hành cũng ở bên cạnh chăm sóc.

Trên thực tế, anh vẫn có chút lo lắng.

Dẫu sao ở thời đại này, điều kiện chữa bệnh cũng chưa có có tốt như sau này.

Ca phẫu thuật này, cũng được coi là một ca phẫu thuật lớn.

Mặc dù có rất nhiều chuyên gia, nhưng anh vẫn lo sợ điều gì đó có thể xảy ra.

Làm xong một loạt kiểm tra, ca phẫu thuật bắt đầu từ mười giờ sáng.

Suốt ba giờ đồng hồ.

Trong ba giờ đó, Trịnh Hoa Mẫn luôn đi tới đi lui ở cửa phòng phẫu thuật.

Lục Lập Hành thì luôn ngồi trên băng ghế hành lang, không nhúc nhích.

Một giờ chiều, cửa phòng phẫu thuật mở ra.

Trịnh Hoa Mẫn và Lục Lập Hành mới nhanh bước đến của phòng phẫu thuật.

Tất Hoa Sinh thấy vậy, mỉm cười an ủi họ:

“Không sao, ca phẫu thuật rất thành công, yên tâm đi, cậu ta còn đang ngủ, lát nữa sẽ được đẩy đến phòng bệnh bình thường, vài giờ nữa, thì sẽ tỉnh lại, hai người tranh thủ đi ăn cơm đi!”

Lòng của hai người, cuống cùng cũng đã thả lỏng.

“Bác sĩ Tất, kêu mọi người, cùng nhau đi ăn cơm được không?”

“Không cần, buổi chiều mọi người đều còn có việc, cần làm, hai người đi ăn trước đi, để chăm sóc tốt cho bệnh nhân! Có thời gian thì gặp lại.”

“Được, cám ơn bác sĩ.”

Sau khi các bác sĩ rời đi, Trị Hoa Mẫn lau đi giọt nước mắt.

Ngồi xổm dưới đất khóc lên.

Lục Lập Hành thấy vậy, bất đắc dĩ nói”

“Chị dâu Hoa Mẫn, ca phẫu thuật rất Thành công, chị phải vui vẻ mới đúng, tại sao lại khóc? Cái này nếu để anh Phi nhìn thấy sẽ đau lòng, đi thôi, chúng ta đi ăn trước, lát nữa trở về gặp lại anh Phi, cũng không được khóc nữa!”

Trịnh Hoa Mẫn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười:

“Được, được, tôi không khóc, tiểu Hành, cảm ơn cậu, thật cảm ơn cậu, nếu không có cậu, tôi và Tiểu Phi…”

“Mọi người đều là người một nhà, không cần phải nói cám ơn.”

“Được, được, không nói, không nói! Đời này Tiểu Phi, chỉ làm việc cho cậu, ai khác cũng không được, tôi không đồng ý!”

Lục Lập Hành cười lên:

“Được, vậy thì đến làm cho tôi.”

Ăn xong, Lục Lập Hành lại đưa Trịnh Hoa Mẫn đến phong bệnh.

Lục Tiểu Phi vẫn chưa tỉnh lại.

Trịnh Hoa Mẫn đắp chăn cho anh, nói:

“Tiểu Hành, Tiểu Phi không có sao, một mình tôi ở đây đợi được rồi, cậu về làm việc trước đi, Vãn Thanh bên kia đang một mình chăm sóc ba đứa bé, tôi sợ… Ngày mai tôi dẫn Đậu Đậu đến phòng bệnh.”

“Không sao, chỉ ở nhà, ngày mai tôi cũng ở nhà giúp chăm sóc.”

“Vậy không được, cậu còn phải chú ý siêu thị, còn phải chăm sóc hai đứa nhỏ, Vãn Thanh được cậu cưng chiều như vậy, chăm sóc ba đứa nhỏ thì nhất định sẽ mệt, nhỡ đâu còn không xử lý được, không thể để em ấy mệt mỏi, mau về nhìn chút đi.”

Lời này, Lục Lập Hành đồng ý.

Thật ra anh luôn đang lo lắng cho Cố Vãn Thanh.

Đậu Đậu đã ba tuổi, hai đứa nhỏ nửa tuổi cũng không đến.

Cô không biết sẽ như thế nào.

“Được, vậy tôi đi về trước, có chuyện gì cứ gọi điện cho tôi.”

“Được.”

Sau khi nói chuyện xong với Trịnh Hoa Mẫn, Lục Lập Hành nhanh chóng về nhà.

Lúc này.

Trong nhà.

Từ sau khi Đậu Đậu đến, Cố Vãn Thanh đều bận bịu đến phát điên.

Lúc đầu thì không sao, hai đứa nhỏ còn có thể chơi cùng Đậu Đậu.

Nhưng mà.

Hai đứa nhỏ còn nhỏ, cần uống sữa, cũng cần thay tã.

Nhưng Đậu Đậu cũng không lớn.

Đi vệ sinh cần chú ý, ăn cơm cũng cần chăm sóc.

Lúc này đã là hai giờ chiều, Cố Vãn Thanh cuối cùng mới đút cơm cho Đậu Đậu ăn.

Mình còn chưa kịp ăn.

Nhưng cô không còn muốn ăn nữa, cả người mệt mỏi ngồi đổ gục xuống ghế.

Cố Vãn Thanh cũng không nhớ mình đã nấu bữa trưa như thế nào.

Cũng không biết, mình đã cho hai đứa nhỏ ăn như thế nào, lại bắt đầu gọi Đậu Đậu ăn cơm.

Lúc này.

Trên bàn ăn một mảnh bừa bộn..

Đó là dấu vết Đậu Đậu để lại khi ăn cơm.

Dù sao thì mới có ba tuổi, dùng đũa muỗng cũng chưa lưu loát lắm.

Mà một bên khác, lúc này hai đứa nhỏ không nhìn thấy mẹ, liền đồng loạt khóc lên…

Vừa nghe thấy tiếng khóc này, Cố Vãn Thanh cảm giác đầu mình đều muốn nổ tung!

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment