Cô vội quay đầu lại, nhìn thấy Đậu Đậu đang cầm đồ chơi trong tay.
Trên người vẫn còn dính cơm vừa rồi chưa được lau sạch.
Cậu bé giơ món đồ chơi lên, ngơ ngác nhìn em trai và em gái.
Dường như muốn dỗ dành cả hai đứa nhỏ.
Nhưng lại không biết dỗ bắt đầu thế nào.
Không còn cách nào khác ngoài ngơ ngác nhìn Cố Vãn Thanh.
“Thím, em trai và em gái khóc…”
“Có phải là Đậu Đậu không tốt không? Đậu Đậu… Đậu Đậu muốn về nhà tìm mẹ.”
“Thím, hu hu~”
Vừa nói xong, cậu bé cũng khóc theo.
Dáng vẻ của Đậu Đậu khiến Cố Vãn Thanh có chút đau lòng.
Bắt đầu từ sáng cậu bé chỉ như vậy.
Đứa trẻ ba tuổi, cẩn thận chơi cũng hai bảo bảo.
Cậu bé nói, là vì mẹ có nói qua, để cậu bé phải giúp chăm sóc các em, không được chọc em trai em gái khóc.
Càng không thể giành đồ chơi với các em.
Nhưng cho dù như vậy, em trai em gái vẫn khóc.
Đậu Đậu cũng không thể biết, đứa trẻ nhỏ như vậy, thật ra vốn dĩ chính là sẽ thường xuyên khóc.
Mỗi một lần, cậu bé cũng cho là mình làm chuyện sai lầm gì, mới khiến các em khóc kịch liệt như vậy.
Giống như bây giờ.
Cố Vãn Thanh vội vàng dỗ dành:
“Không, không, Đậu Đậu, không có chuyện gì, không trách con, mẹ đi chăm sóc ba, sắp gần tối mới có thể đến đón Đậu Đậu, Đậu Đậu đừng khóc, thím đi dỗ các em.”
Cô tay chân luống cuống bước đến cạnh hai đứa nhỏ, nhìn thấy hai đứa nhỏ khóc đến gò má đỏ bừng, có một loại cảm giác tự trách sâu thẳm.
Tại sao mình ngay cả đứa trẻ cũng không chăm sóc tốt.
Nếu như vậy, làm sao có thể giúp Lục Lập Hành.
“Đừng khóc, đừng khóc, mẹ đây, đừng khóc, đói đúng không?”
Cô đưa tay chạm vào cái bụng căng tròn của hai đứa nhỏ.
“Không phải đói, chẳng lẽ là đã đi tiểu rồi?
Lại kiểm tra tã vải của hai đứa nhỏ một chút, phát hiện đều không có bất kỳ vấn đề gì.
Cố Vãn Thanh gặp khó khăn:
“Hai đứa con bị sao thế?”
Cố Vãn Thanh ở cạnh bọn nhỏ ngây ngẩn một hồi, mới ý thức được, em gái luôn giơ tay, muốn mình bế.
Mà anh trai dường như cũng làm theo em gái cùng nhau náo loạn lên.
Cậu bé cũng giơ tay, đợi Cố Vãn Thanh bế.
Cố Vãn Thanh bận rộn cả buổi trưa, toàn thân lưng mỏi vai đau.
Thấy một màn này, cô càng đau đầu hơn.
Đậu Đậu ở một bên nhìn thấy cảnh này, cho là mình làm sai, lại càng khóc nhiều hơn.
Cả căn nhà đều là tiếng khóc của trẻ con.
Cố Vãn Thanh ngồi xổm trên đất.
Ôm vai mình, không biết nên làm gì bây giờ.
Một lát sau, cuối cùng cô cũng đứng dậy.
Dùng tay xoa xoa eo, Cố Vãn Thanh nói:
“Được rồi, tất cả đừng khóc nữa, mẹ sẽ bế các con ngay, Đậu Đậu, cầm đồ chơi đến chơi với các em đi.”
“Tốt~”
Đậu Đậu ngoan ngoãn bước đến.
Nhưng vào lúc này, phía cửa vang lên tiếng gõ.
Cố Vãn Thanh nhíu nhíu mày lại.
Lúc này mà ai đến vậy?
Đúng lúc cô đang bối rối, Đậu Đậu lại nói:
“Thím con đi mở cửa, thím bế các em đi.”
“Được~”
Cố Vãn Thanh gật đầu.
Cúi người xuống, định bế hai đứa nhỏ đang khóc lên.
Ngay lúc này, cô nghe được giọng nói quen thuộc ở cửa:
“Vãn Thanh anh về rồi!”
Cô còn chưa kịp nói, giọng nói kia lại tiếp tục nói:
“Em đừng động, anh đến giúp em bế!”
“Hai bảo bảo, đừng khóc, tại sao lại khóc vậy?”
“Có phải là lại muốn chọc mẹ tức giận đúng không? Các con đã hứa với ba như thế nào? Đã đồng ý không khóc rồi mà?”
Cố Vãn Thanh nhìn thấy anh, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô suýt nữa rơi nước mắt:
“Lập Hành!”
Đậu Đậu cũng vui vẻ hô to:
“Chú!”
Hai đứa nhỏ vốn vẫn còn đang khóc, vừa nghe thấy giọng nói này, dường như sợ đôi mắt sẽ bị nước mắt chặn lại, bọn nhỏ lập tức ngừng khóc!
Hai mắt đầu mở thật to, nhìn về hướng Lục Lập Hành.
Em gái phản ứng nhanh hơn một chút.
Cô bé là người đầu tiên phát hiện ra ba mình.
Thế là.
Vui vẻ mở rộng vòng tay nhỏ bé, cầu ôm.
Anh trai cũng không chịu thua kém.
Lớn lên một chút, cậu bé ngược lại càng thích tranh giành cưng chìu với em gái.
Lục Lập Hành thấy vậy, mỉm cười bất lực.
Anh không vội bế hai đứa nhỏ, mà nhìn Cố Vãn Thanh đang rất mệt nhoài trước.
Anh đưa tay ra nhẹ nhàng giúp cô vén tóc ra sau tai
“Vãn Thanh, vất vả rồi.”
“Em không sao, anh Phi sao rồi?”
“Ca phẫu thuật rất thành công, chị dâu Hoa Mẫn ở bên kia chăm sóc anh ấy, bác sĩ nói rằng anh ấy sẽ được xuất viện trong một vài thời gian nữa, đừng lo lắng!”
“Vậy thì tốt rồi!”
Đậu Đậu nhỏ bé dường như cũng nghe hiểu được lời này, cậu bé vui vẻ kêu:
“Ba của con sẽ sớm tốt lên thôi”?”
“Quá tốt rồi quá tốt rồi, cám ơn chú, như vậy, Đậu Đậu có thể trở về cạnh ba mẹ rồi~”
Lục Lập Hành buồn cười sờ đầu cậu bé:
“Ừ, sẽ sớm khỏe, Đậu Đậu, con vội trở về với bố mẹ như vậy sao?
“Dạ dạ, đúng vậy đúng vậy! Ở chỗ này, em trai em gái sẽ khóc, thím sẽ mệt mỏi, Đậu Đậu… Đậu Đậu không muốn khiến thím mệt mỏi~”
Nói xong.
Đậu Đậu nhỏ bé cúi đầu.
Cố Vãn Thanh thấy vậy, đôi mắt đầy thương xót.
Cô đang đứng cạnh anh, cũng sờ đầu cậu bé:
“Thím không mệt!”
Lúc này Lục Lập Hành bế hai đứa nhỏ lên.
Đều có những giọt nước mắt đọng trên khóe mắt em trai và em gái.
Anh cũng không kịp lau.
Sau khi ôm lấy, liền bắt đầu nhắc bọn nhỏ:
“Các con nhìn xem các con kìa, tại sao lại bắt nạt mẹ vậy? Ba đã nói với các con rồi, mẹ chỉ có thể bị ba bắt nạt, các con nghe được không? Sau này, không cho phép bắt nạt mẹ. Nếu không sẽ bị đánh vào mông!”
Cũng không biết hai đứa nhỏ có hiểu Lục Lập Hành nói gì không.
Ôm lấy Lục Lập Hành liền bắt đầu hôn.
Nước mắt và nước mũi quẹt đầy mặt Lục Lập Hành.
Cố Vãn Thanh ngồi ở bên cạnh nhìn thấy một màn này, vô cùng bất lực:
“Ôi, hai đứa nhỏ cũng biết thiên vị.”
“Ha ha ha, em còn ăn giấm với bọn nhỏ.”
“Cái đó đúng! Đây chính là em sinh.”
“Ha ha, không sao, lúc nhỏ để cho bọn nhỏ dính anh, như vậy thì em có thể ít mệt mỏi một chút, đợi lớn lên rồi, anh sẽ để bọn nhỏ dính lấy em.”
Những lời này khiến trong lòng Cố Vãn Tình vui sướng.
“Được rồi, anh đừng có dỗ em.”
“Ha ha, không, em ăn gì chưa?”
Thấy Cố Vãn Thanh không lên tiếng, lại nhìn thấy trên bàn ăn rối như tơ vò, Lục Lập Hành lập tức hiểu ra.
Anh vội nói:
“Vẫn chưa ăn gì sao?”
“Không sao, em đi ăn ngay đây!”
“Đừng, cơm kia nguội rồi, em đợi một chút, anh sẽ nấu lại cho em!”
Lục Lập Hành nói xong, liền muốn bước đến phòng bếp.
Cố Vãn Thanh vội ngăn anh lại:
“Đừng, bọn nhỏ khó khăn lắm mới ngừng khóc, anh đi nấu cơm, bọn nhỏ sẽ khóc tiếp, để tự em đi!”
“Không sao, đưa bọn nhỏ cùng làm, để bọn nhỏ học cách chăm sóc mẹ ngay từ khi còn nhỏ, sao có thể bắt nạt mẹ như vậy chứ? Cũng hai giờ rồi, còn không để cho mẹ ăn cơm!”
Lục Lập Hành nói xong, liền đặt hai đứa nhỏ vào xe đẩy cho bé.
Sau đó đẩy bọn nhỏ, đem bọn nhỏ đẩy vào phòng bếp.
Từ tủ lạnh anh lấy ra nguyên liệu nấu ăn, nói nghiêm túc:
“Nhìn thấy không, hai đứa, cái này là khoai tây, cái này là thịt, đến, học nấu ăn với ba!”
Hai đứa nhỏ: ???
------
Dịch: MBMH Translate