Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 592 - Chương 592 - Bởi Vì Anh Nhìn Tốt.

Chương 592 - Bởi Vì Anh Nhìn Tốt.
Chương 592 - Bởi Vì Anh Nhìn Tốt.

Cố Vãn Thanh bước đến cạnh phòng bếp, tựa vào trên cửa phòng bếp.

Nhìn thấy hai đứa nhỏ ngạc nhiên.

Vừa không nói nên lời lại buồn cười

Hai đứa nhỏ dường như ý thức được cô đến, đều quay đầu lại, nhìn về phía cô.

Ánh mắt kia, càng ngỡ ngàng so với bình thường.

Bọn nhỏ dường như hoàn toàn không hiểu, ba đây là muốn làm gì.

Cố Vãn Thanh không nhịn được, bước lên nhéo vào mặt hai đứa nhỏ.

“Lập Hành, chẳng phải anh đang làm khó bọn nhỏ sao? Làm sao bọn nhỏ có thể hiểu cái này được chứ?”

Lục Lập Hành một bên gọt khoai tây, một bên cười:

“Không sao, để cho bọn nhỏ học hỏi từ lúc còn nhỏ, như vậy khi lớn lên mới có thể nấu ăn cho em.”

“Ha ha, không cần không cần, hoàn toàn không cần, hay là em dẫn bọn nhỏ ra ngoài nha, lát nữa hai đứa nhỏ lại khóc mất!”

“Đừng, em nghỉ ngơi đi, bọn nhỏ ở đây sẽ không khóc đâu, có anh ở đây mà, yên tâm, tin anh đi.”

Cố Vãn Thanh biết Lục Lập Hành đang muốn tốt cho mình.

Cô không còn cách nào khác đành phải nói:

“Vậy em qua bên kia ngồi một lát, chút nữa bọn nhỏ có ầm ĩ, anh nhớ kêu em, em đến.”

“Được.”

Sau khi Cố Vãn Thanh đi, Lục Lập Hành đưa củ khoai tây trong tay cho hai đứa nhỏ ngây thơ.

Hai đứa nhỏ lập tức đưa tay bắt lấy.

Nhưng Lục Lập Hành cũng không để bọn nhỏ bắt được.

Anh buồn cười đụng vào cái mũi nhỏ của hai đứa nhỏ:

“Được rồi, mẹ không cho các con học bây giờ, vậy thì bây giờ không học, ba nấu ăn trước, các con xem đây!”

Mặc dù hai đứa nhỏ ngơ ngác, nhưng vẫn chăm chú nhìn Lục Lập Hành nấu đồ ăn.

Mùi thơm nhanh chóng lan tỏa.

Em gái vừa nhìn xem, khóe miệng liền chảy nước miếng.

Thỉnh thoảng còn nghiêng đầu, dường như muốn đưa tay hỏi Lục Lập Hành muốn chút gì đó.

Nhưng Lục Lập Hành đang bận rộn, cũng không chú ý những điều này.

Đợi làm cơm xong, anh mới nhìn thấy, quần áo trước mắt em gái đều ướt đẫm.

Bất lực, Lục Lập Hành không thể làm gì khác ngoài rửa tay, lau sạch cho em gái.

Lúc này mới đẩy hai đứa nhỏ ra ngoài:

“Vãn Thanh, ăn cơm thôi.”

“Vãn Thanh?”

Anh kêu hai tiếng, nhưng phát hiện Cố Vãn Thanh dường như không có bất kỳ phản ứng nào.

Lục Lập Hành sốt ruột, anh bước nhanh ra ngoài.

Nhìn thấy Đậu Đậu cẩn thận ngồi ở bên cạnh.

Cố Vãn Thanh đã ngủ trên ghế sô pha.

Lục Lập Hành đau lòng bước đến.

Suy nghĩ một chút, vẫn là bước lên phía trước, nhẹ nhàng đụng Cố Vãn Thanh:

“Vãn Thanh, Vãn Thanh, đứng dậy ăn cơm trước rồi ngủ tiếp, em cả buổi trưa này chưa ăn gì, đối với cơ thể không tốt đâu.”

Đã mệt mỏi như vậy, nếu không ăn cơm nữa.

Không có bổ sung năng lượng thì cơ thể sẽ suy sụp.

Dù có không nỡ cũng phải kêu dậy để ăn cơm.

Cố Vãn Thanh nghe được tiếng gọi của Lục Lập Hành

Cô mở mắt ra, mỉm cười:

“Được.”

Nhanh chóng đứng dậy, lúc đi ngang qua hai đứa nhỏ, cô còn đưa tay nhéo má bọn nhỏ một cái.

Còn hỏi Đậu Đậu có muốn ăn cơm hay không.

Nhận được câu trả lời từ chối, cô mới ngồi xuống nghiêm túc ăn.

Quả thật cô cũng đói.

Lúc ăn, đều cảm thấy hôm nay Lục Lập Hành nấu những món ăn này đặc biệt ngon.

Ăn được một nửa, Cố Vãn Thanh mới ý thức được Lục Lập Hành luôn đang nhìn mình.

Cô hơi sững sờ có chút ngượng ngùng:

“Khụ khụ, anh… Anh ăn chưa? Ăn thêm chút nữa đi?”

“Không, anh ăn rồi, nhìn em ăn.”

Dáng vẻ cô ăn cơm, trông có vẻ ngon.

“Nhìn em làm gì?

“Đẹp mắt nha!”

Lục Lập Hành không chút do dự khen ngợi, khiến Cố Vãn Thanh càng ngượng ngùng hơn.

“Khụ khụ, cái đó… Em…”

“Ha ha, được rồi, không nhìn em, ăn nhanh đi, ăn xong rồi đi ngủ, anh đi chăm sóc bọn nhỏ cho.”

“Ừm, được.”

Thấy Lục Lập Hành đi xa, Cố Vãn Thanh mới bắt đầu nghiêm túc ăn cơm.

Đợi ăn xong.

Cô chuẩn bị dọn dẹp chén đũa, lại bị Lục Lập Hành giành trước.

“Em đi ngủ đi, để anh!”

“Vậy, vậy cũng được, em ngủ một lát rồi sẽ thức dậy. Tạm thời anh phải vất vả một chút rồi.”

Cố Vãn Thanh ngủ thẳng một giấc đến tối.

Đợi cô mở mắt ra, phát hiện Trịnh Hoa Mẫn đã đến.

Đang ở trong phòng khách nói chuyện với Lục Lập Hành, nhìn thấy cô còn mỉm cười.

Cố Vãn Thanh nhất thời cảm thấy rất có lỗi.

“Cái đó, chị dâu Hoa Mẫn, chị về từ lúc nào vậy? Sao cũng không nói tiếng nào? Anh Phi bên đó như thế nào?”

“Ha ha ha, ban đầu chị định sẽ gọi cho em, kết quả Tiểu Lục nói em cần nghỉ ngơi, không để cho chị gọi em, Tiểu Phi, anh ấy khỏe, anh ấy đã tỉnh lại rồi, chị mới vừa cho anh ấy ăn tối, do đó, đến đón Đậu Đậu một chút.”

“À? Đón Đậu Đậu làm gì? Cứ để thằng bé ở bên đây đi, chị chăm sóc thật tốt anh Phi là được rồi.”

Trịnh Hoa Mẫn mỉm cười:

“Vậy thì không được, ha ha, lúc này mới có một ngày mà đã làm em kiệt sức rồi, còn đến mấy ngày, chắc làm em mệt chết mất, Tiểu Hành không phải tìm chị liều mạng sao?”

Cố Vãn Thanh liếc nhìn Lục Lập Hành, đột nhiên lại ngượng ngùng:

“Chỗ đó làm sao có thể chứ? Anh ấy sẽ không đâu, đừng nghe anh ấy nói càn.”

“Ha ha ha, Vãn Thanh, em yên tâm đi, bệnh viện bên kia có nói gần đây bệnh nhân nằm viện không nhiều, nên đã sắp xếp cho Tiểu Phi một phòng đơn, bên trong có tận hai cái giường lận, chị và Đậu Đậu có thể đến bên kia ở, vừa vặn Tiểu Phi cũng muốn gặp Đậu Đậu, để chị dẫn Đậu Đậu đi, anh ấy vẫn khỏe, chỉ cần nằm viện quan sát vài ngày nữa thôi.”

Nghe được lời này, cuối cùng Cố Vãn Thanh mới gật đầu:

“Thì ra là như vậy, vậy được rồi, vậy em cũng không giữ Đậu Đậu lại.”

“Ừ, nếu em đã thức rồi, vậy chị dẫn theo Đậu Đậu đi, Vãn Thanh, cám ơn em, đợi Tiểu Phi xuất viện sẽ để tự anh ấy đến nói cám ơn.”

“Không có gì không có gì, chúng ta cũng là người một nhà, không sao đâu.”

“Ha ha, em và Tiểu Hành nhà em, thất đúng là người một nhà!”

Trịnh Hoa Mẫn nói cười, mang Đậu Đậu rời đi.

Cố Vãn Thanh nhìn về phía Lục Lập Hành tò mò:

“Câu sau cùng của Chị dâu Hoa Mẫn có ý gì vậy?”

“Không sao đâu, sáng nay anh cũng đã nói với chị ấy điều tương tự.”

“Ồ ồ, được rồi, Lập Hành, anh có mệt không? Nhanh đi ngủ một lát, đến em chăm sóc cho hai bảo bảo…”

Cô nói xong rồi định đi về phía đứa bé.

Nhưng không nghĩ đến, liền nhìn thấy hai bảo bảo đã ngủ rồi.

Cô có chút sửng sốt.

“Sao ngủ sớm như vậy?”

“Vãn Thanh, đã chín giờ rồi.”

Lúc này Cố Vãn Thanh mới ý thức được đã muộn như vậy.

Cố Vãn Thanh có chút ngượng ngùng:

“Vậy…”

“Chúng ta cũng đi ngủ thôi!”

Lục Lập Hành buồn cười kéo cô lại.

Mấy ngày nay sau khi Lục Tiểu Phi nhập viện, mỗi ngày Lục Lập Hành đều sẽ đến siêu thị nhìn xem.

Lục Lập Chính và Duẫn Tuyết Kỳ đã hoàn toàn bắt đầu.

Làm việc rất chăm chỉ.

Duẫn Tuyết Kỳ còn nhắc đến, đợi mình tốt nghiệp sẽ đến siêu thị làm việc!

Lục Lập Hành thật vất vả mới ngăn cản được cái ý nghĩ này của Tuyết Kỳ.

Hôm nay, anh chỉnh lý xong hai bảo bảo, lại lần nữa đi đến bệnh viện.

Muốn xem doanh số bán hàng thế nào.

Kết quả là đã gặp được người quen.

Người nọ mặc âu phục, mang mắt kính.

Khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, lúc đó, đang cầm túi mua sắm, dạo quanh khu trái cây.

“Bác sĩ Tất? Sao ngài ở đây?”

Lục Lập Hành có chút ngạc nhiên mừng rỡ.

“Ngài đến mua trái cây sao? Không phải mấy ngày trước tôi đã đưa rất nhiều cho ông Hứa sao, nhờ anh ấy đưa cho ngài trước đây, còn chưa đủ sao? Vậy tôi sẽ đưa cho ngài thêm một ít, ngài không cần tự mình đi dạo!”

Đối với vị giáo sư này kiếp trước đã cứu mình, đời này lại cứu Lục Tiểu Phi.

Lục Lập Hành rất kính trọng.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment