Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 593 - Chương 593 - Mẹ Của Họ Ở Đâu.

Chương 593 - Mẹ Của Họ Ở Đâu.
Chương 593 - Mẹ Của Họ Ở Đâu.

Tất Hoa Sinh cũng không nghĩ đến, lần đầu tiên đến lại đụng phải Lục Lập Hành.

Vốn anh ta còn muốn lén lén lút lút đến.

“Không sao, tôi muốn tự mình đến đi dạo một chút, không nghĩ đến cậu cũng ở đây. Những trái cây kia của ông Hứa, ông ấy có cho tôi trái dưa, ăn quá ngon, mấy ngày nay tôi liền…”

Tất Hoa Sinh cũng có chút ngượng,

Anh ta cũng không biết mình đã làm gì, chỉ cảm thấy nó rất ngon.

Ngồi đó một lúc, hết người này đến người khác.

Thì đã ăn xong rồi.

Hai ngày này phải trở về Tỉnh Thành, anh ta còn muốn mang một ít về cho cô.

Không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tự mình mua nó.

Lúc đến, Tất Hoa Sinh còn rất hối hận.

Vốn anh ta là một người rất cẩn thận, không nghĩ rằng mình lại không thể kiềm chế được được việc ăn những loại trái cây này.

Thức ăn ngon như vậy, cô nhất định cũng sẽ thích.

Anh ta còn nghĩ hôm nay mua thêm một chút.

“Như vậy đó!”

Lục Lập Hành không khỏi mỉm cười.

“Không sao, tôi sẽ đóng gói lại cho ngài, Lập Chính, giúp anh chăm sóc bọn nhỏ đi!”

Lục Lập Hành đưa xe đẩy cho Lục Lập Chính bên cạnh.

Tự mình cầm túi của Tất Hoa Sinh, gói cho anh ta những trái cây tốt nhất.

“Một lát toàn bộ tính bên trên cho tôi, không cần tính tiền, những loại này đều là tự chúng tôi trồng, ngài có thể thích, tôi rất vinh hạnh.”

Tất Hoa Sinh cũng sửng sốt.

Anh ta không nghĩ đến, Lục Lập Hành lại nhiệt tình như vậy.

Anh ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bước đến canh xe đẩy cho bé:

“Đây chính là hai bảo bảo của cậu sao?”

Mấy ngày trước còn nghe đám Hứa Thư Long nói, hai bảo bảo đặc biệt dễ thương.

Hôm nay mới thấy, thật sự nha.

“Ừ, đúng vậy.”

Tất Hoa Sinh không nhịn được ngồi xổm xuống.

Cẩn thận nhìn hai đứa nhỏ.

Nhìn thấy ánh mắt bọn nhỏ cũng không chớp mắt nhìn anh ta.

Tất Hoa Sinh không khỏi cười:

“Thật ngoan!”

,Nhưng chẳng biết tại sao, Tất Hoa Sinh luôn có một loại cảm giác kỳ lạ.

Đặc biệt là cậu bé này, sao luôn cảm thấy quen thuộc như vậy.

Nhưng anh ta không có cảm giác như đã nhìn thấy cậu bé ở đâu cả.

“Đúng vậy, bọn nhỏ đều rất ngoan, rất dễ chăm sóc.”

Lục Lập Hành một bên đóng gói trái cây, một bên nói chuyện.

Anh không nhìn thấy sự hoài nghi của Tất Hoa Sinh.

Lúc này Tất Hoa Sinh đã đưa tay ra.

Anh ta đụng vào khuôn mặt nhỏ bé của cậu bé.

Lại bị em gái bắt được đầu ngón tay, dường như đang cảnh cáo anh ta.

Không được bắt nạt anh trai.

Tất Hoa Sinh lại nhìn sang em gái.

Không thể không nói, đứa nhỏ này dáng vẻ có chút giống Lục Lập Hành.

Chẳng lẽ, anh trai cũng là vì giống như Lục Lập Hành mới khiến anh ta cảm thấy quen mắt sao?

Tất Hoa Sinh lại nhìn anh trai một cách cẩn thận.

Một lát sau, anh ta nghi ngờ.

Anh trai và Lục Lập Hành cũng không giống nhau đến thế.

Nếu như nói con gái giống bố, vậy cậu bé này, hẳn là giống mẹ.

Chẳng lẽ, mình biết mẹ của cậu bé sao?

Nghĩ đến đây, Tất Hoa Sinh nhìn xung quanh một lần.

Nhưng không thấy mẹ cậu bé.

Anh ta nghi ngờ hỏi:

“Người anh em nhỏ họ Lục, mẹ của đứa bé không có đến sao?”

“Không, đang ở nhà, tự tôi dẫn hai bảo bảo đến.”

“Ồ, mẹ bọn nhỏ, là người Tỉnh Thành sao?

Trừ Tỉnh Thành, anh ta chưa bao giờ đến những nơi khác ở tỉnh Trung Nguyên.

Không nên biết nhau.

Lục Lập Hành lắc đầu:

“Không phải, là người đến từ huyện An Ninh, sao vậy?”

Huyện An Ninh?

Vậy xem ra là mình không quen biết.

Tất Hoa Sinh lắc đầu:

“Không có chuyện gì, chỉ là cảm thấy dáng vẻ bọn nhỏ đáng yêu như vậy, mẹ bọn nhỏ chắc cũng trông rất đẹp!”

Lục Lập Hành nghe vậy, cũng cười lên:

“Chính xác.”

“Ha ha, anh thật sự không khiêm tốn chút nào.”

“Đó là hiển nhiên rồi, giống như bác dĩ Tất ngài, ở trong mắt ngài, ngài thích người kia, nhất định là xinh đẹp nhất đúng không?”

Một điểm này, Tất Hoa Sinh không phủ nhận chút nào.

“Ha ha, thật sự!”

Lục Lập Hành nhét đầy túi mua sắm của Tất Hoa Sinh.

Lúc này mới đưa cho Tất Hoa Sinh nói:

“Bác sĩ Tất, túi quá nhỏ, ngài đợi một chút, tôi lấy thêm cho ngài.”

“Không cần không cần, đủ rồi đủ rồi, mang quá nhiều cũng không dễ, còn dễ dàng bị hư, tôi phải về Kinh Đô rồi.”

“Thì ra là như vậy, vậy được, tôi tiễn ngài ra ngoài.”

Lục Lập Hành nói xong, liền đẩy hai bảo bảo qua, muốn tiễn Tất Hoa Sinh ra cửa.

Anh ta đi theo, Tất Hoa Sinh cũng không cần đưa tiễn.

Tất Hoa Sinh không biết làm sao.

Muốn từ chối cũng không từ chối được, chỉ đành gật đầu:

“Được.”

Bước đến cửa siêu thị, Tất Hoa Sinh móc trong túi a một tấm danh thiếp đưa cho Lục Lập Hành.

“Cũng không thể không nhận, cái này, phía trên là số điện thoại của tôi, người anh em nhỏ họ Lục, hy vọng cậu không cần đến, nhưng mà cần thì gọi cho tôi!”

Lục Lập Hành không chút khách sáo nhận:

“Được, cám ơn.”

Tất Hoa Sinh và Lục Lập Hành tạm biệt nhau, lúc này mới rời đi.

Trước khi đi, anh ta không nhịn được hỏi:

“Mẹ của bọn nhỏ, thật sự là người huyện An Ninh sao?”

“Ừ, đúng vậy.”

“Vậy cũng tốt, thôi đi đây, hẹn gặp lại.”

“Hẹn gặp lại.”

Sau khi tiễn Tất Hoa Sinh đi, Lục Lập Hành quay người, chuẩn bị trở về.

Nhưng vừa mới quy người, đã nhìn thấy Duẫn Tuyết Kỳ đứng ở sau lưng mình.

Lục Lập Hành sợ hết hồn:

“Tuyết Kỳ, sao cô lại ở đây vậy?”

“Tôi đến nhìn hai bảo hảo, Lập Chính nói bọn nhỏ ra đây, hôm nay tôi còn chưa gặp đâu, khà khà, anh Lục, một ngày không nhìn thấy hai bảo bảo tôi đã có chút nhớ bọn nhỏ rồi!”

Lục Lập Hành không biết làm sao, đành phải nói:

“Tôi không đi, còn phải đợi một lát nữa.”

“Vậy quá tốt rồi!”

Duẫn Tuyết Kỳ vui vẻ bế em gái lên.

Nhưng ánh mắt cô, lại rơi trên người xa xa của Tất Hoa Sinh:

“Anh Lục, người nọ anh có quen biết sao? Sao em lại cảm thấy có chút quen mắt vậy?”

“Tất Hoa Sinh, đến từ Kinh Đô, em cũng biết sao?”

“Tất Hoa Sinh?”

Duẫn Tuyết Kỳ sửng sốt tại chỗ:

“Giáo sư Tất?”

“Đúng vậy, em thất sự biết sao?”

“Anh ấy chính là một người nổi danh đa tình trong vòng học thuật Kinh Đô, cũng là bác sĩ tim nổi tiếng nhất, sao lại đến nơi này của chúng ta vậy?”

Lục Lập Hành cười nói:

“Em cũng biết anh ấy là chuyên gia y khoa, đến đây để tổ chức hội nghị học thuật!”

“Đúng nha đúng nha, nghe nói dáng vẻ của anh ấy rất đẹp trai, ah Lục, đẹp trai không?”

Trong mắt Duẫn Tuyết Kỳ mang theo tia sáng.

Lục Lập Hành vô cùng bất lực:

“Em, có thể có Lập Chính đẹp trai không?”

“Vậy cũng đúng, Lục Lập Chính dĩ nhiên là đẹp trai nhất, ha ha ha! Nhưng mà, anh ấy thật sự là một người đa tình, sinh viên tụi em thầm ngưỡng mộ anh ấy! Cả đời này của anh ấy chỉ yêu một người phụ nữ như thế, cũng không quan tâm đến quá khứ của người ta, bị người từ chối, cũng không tức giận, không làm khó, luôn im lặng đối tốt với gia đình người nọ, thật sự tốt.”

Lục Lập Hành buồn cười nghe cô hóng hớt:

“Người mà anh ấy yêu, em cũng biết sao?”

“Biết chứ biết chứ, là người đến từ Tỉnh Thành chúng tôi, gọi là Tô Uyển Quân, anh Lục anh không biết sao?”

“Tôi Uyển Quân?”

Lục Lập Hành ngạc nhiên.

Đây thực sự là một nhà từ thiện vĩ đại.

Kiếp trước anh đã cùng cô ta hợp tác không ít hoạt động từ thiện.

Là một người phụ nữ rất có khí chất.

“Đúng vậy đúng vậy, chính là cô ấy, cô ấy là người Tỉnh Thành chúng ta, những năm về trước đã đến Kinh Đô, gặp Tất Hoa Sinh, nghe nói Tất Hoa Sinh đối với cô ấy là vừa gặp đã yêu, từ đó thích cô ấy, theo đuổi nhiều năm như vậy!”

Lục Lập Hành sửng sốt một lát:

“Cô ấy không thích Tất Hoa Sinh sao?”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment