Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 594 - Chương 594 - Cẩu Gia Đối Đãi Khác Nhau

Chương 594 - Cẩu Gia Đối Đãi Khác Nhau
Chương 594 - Cẩu Gia Đối Đãi Khác Nhau

Cố Vãn Thanh vừa dứt lời, chỉ nghe thấy trong hành lang truyền đến từng tiếng chó sủa.

Sau đó, một bóng hình mập mạp lao đến. Nó nghiêng đầu, vẻ mặt hưng phấn.

"Đại Hoàng?" Cố Vãn Thanh ngạc nhiên ‌gọi tên.

Mới hai tháng không thấy, hiện tại Đại Hoàng thế mà đã mập hơn một vòng.

Xem ra thức ăn ở nhà không tệ.

Phía sau nó còn vang lên giọng nói nóng nảy của Lục Thiên ‌ Thiên:

"Đại Hoàng, mày chờ tao một chút, có phải là cháu trai cháu gái trở về rồi hay không? Mày chạy nhanh như vậy làm cái gì!"

Ngay sau đó, Lục Thiên Thiên đã nhìn thấy Cố Vãn Thanh. Nhóc cao hứng tăng nhanh tốc độ:

"Chị dâu hai ~ "

"Quả nhiên là vậy, cháu trai cháu gái!"

Lúc này Đại Hoàng nào còn quan tâm Lục Thiên Thiên gọi cái gì. Tốc độ của nó nhanh hơn. Nó một đường vọt tới trước mặt Cố Vãn Thanh, lúc này mới hãm tốc độ lại. Nó vừa ngoắt ngoắt cái đuôi vừa lắc đầu.

Cầu ôm một cái, cầu xoa một cái.

Cố Vãn Thanh thật sự cũng có chút nhớ nó. Nhưng nhớ tới bản thân đang làm sủi cảo, cô đành dùng cánh tay đụng đầu Đại Hoàng:

"Đại Hoàng, mày đây là‌ mập lên bao nhiêu vậy!"

Bên cạnh, Chu Ngọc Hà vui vẻ cười:

"Mỗi ngày ăn thịt cá, đám người thôn trưởng Lưu mỗi ngày còn tới đút, đúng là béo lên không ít.”

"Ha ha ha, nhưng mà như này cũng quá mập rồi, nên giảm béo."

Đại Hoàng cho rằng Cố ‌Vãn Thanh đang khích lệ mình, nhếch miệng cười.

Nó vừa cười vừa cọ cọ hai đứa nhỏ ở bên cạnh.

Lục Lập Hành đang bận rộn ở phòng khách thấy vậy thì gọi nó:

"Đại Hoàng!"

Những ngày này ở tỉnh thành, anh đúng là rất nhớ tên đồng bọn này. Sau khi trọng sinh, đồng bọn đáng tín nhiệm đầu tiên của anh chính là Đại Hoàng.

Đại Hoàng nghe thấy tiếng gọi của hắn thì yên lặng quay đầu liếc một chút.

Lục Lập Hành nhớ tới dáng vẻ của Đại Hoàng đối với Cố Vãn Thanh vừa rồi, anh cũng đưa tay ra, muốn sờ Đại Hoàng một chút.

Hắn không có làm sủi cảo, tay cũng trống không.

Trước kia từng nhìn thấy dáng vẻ chó nhà khác cao hứng chạy về phía chủ nhân ở trên TV. Lục Lập Hành cũng muốn cảm nhận một chút.

Chỉ tiếc.

Đại Hoàng chỉ yên lặng nhìn hắn một cái, liền nhanh chóng nghiêng đầu sang chỗ khác. Nó tiếp tục cọ cọ bên người hai đứa nhóc.

Mà lúc này, Lục Thiên Thiên đã ôm lấy hai đứa bé.

Hai đứa nhóc cũng béo hơn trước đó không ít.

Lục Thiên Thiên nhịn không được mà cọ cọ gương mặt của mình ở trên mặt hai đứa nhỏ.

Em gái thấy vậy thì ngây người. Nhóc còn không kịp phản ứng lại, đây là cô nhỏ.

Nhóc nhìn Lục Thiên Thiên với vẻ mặt mờ mịt. Mà anh trai thì ghét bỏ dùng bàn tay mập mạp của mình đẩy đẩy.

Nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến sự yêu thích của Lục Thiên Thiên đối với bọn nhỏ. Nhóc không dừng dùng sức cọ cọ.

Cả đám người đều đang cười.

Đại Hoàng cũng liều mạng ngoắt ngoắt cái đuôi. Nó lúc ẩn lúc hiện ở bên cạnh ba đứa nhóc. Thỉnh thoảng, nó còn nhỏ giọng kêu hai tiếng.

Nhanh nhanh nhanh ~

Để Cẩu gia cũng cọ một chút ~

Nhưng bởi vì Lục Thiên Thiên không nỡ buông tay, nó không đụng được tới hai đứa nhỏ. Nó sắp điên rồi.

Lục Thiên Thiên một hồi lâu sau mới biểu đạt hết nỗi nhớ mong của mình. Nhóc nghiêng đầu lại, nhìn về phía Đại Hoàng:

"Đại Hoàng, mày cũng muốn cọ đúng không?"

Đại Hoàng lập tức đi tới, còn điên cuồng gật đầu.

Muốn muốn ~

Muốn muốn muốn ~

Lục Thiên Thiên không chút khách sáo đẩy hai đứa nhỏ về phía nó:

"Tới tới tới, cọ một chút ~ "

Hai nhóc con: ???

Hai mặt sững sờ-ing~

Nhưng chuyện này không hề ảnh hưởng đến sự yêu thích của Đại Hoàng đối với bọn họ. Nó thận trọng đi đến bên cạnh hai đứa nhỏ. Con mắt không ngừng nhìn tới nhìn lui.

Thử tới gần.

Phát hiện hai đứa nhỏ không khóc, nó lúc này mới dùng mặt mình cọ vào mặt của bọn nhỏ.

Hai nhóc con lúc này mới kịp phản ứng lại.

Vào lúc Đại Hoàng chuẩn bị rời đi, em gái và anh trai đồng thời vươn tay, bắt lấy lông của Đại Hoàng.

Đại Hoàng vốn đang cảm thấy mừng thầm vì thân được với lũ nhóc.

Kết quả, một trảo bất thình lình khiến cho nó không kịp phản ứng, lập tức kêu rên một‌ tiếng.

Lông trên người thiếu chút nữa là bị nắm rụng.

Nhưng nó lập tức ý thức được là hai đứa nhỏ bắt lấy mình. Sau đó, nó lại lần nữa ‌ dịu dàng ngoan ngoãn nằm ở bên cạnh hai đứa nhóc.

Hai nhóc con nhìn thấy hành động này của Đại Hoàng thì cười khanh khách không ngừng, khỏi phải nói là có bao nhiêu vui vẻ.

Em gái lập tức dùng cả hai tay bắt lấy lông của Đại Hoàng. Nhưng mà cánh tay của em gái có chút ngắn, nên lúc bắt được có chút cố hết sức, dùng sức cũng mạnh hơn.

Đại Hoàng bị đau. Nó u oán nhìn thoáng qua Lục Lập Hành. Sau đó, nó bất đắc dĩ dịch về phía hai đứa nhỏ, để bọn nhỏ có thể dễ dàng bắt lấy mình.

Dáng vẻ này không khỏi chọc cười Lục Lập Hành. Anh nhìn Đại Hoàng, vẫn cảm thấy buồn cười:

"Đại Hoàng à, mày như này là đáng đời mày có biết không? Ai bảo mày không cho tao sờ?"

Đại Hoàng yên lặng liếc mắt nhìn qua, sau đó tự mình chơi cùng hai đứa nhỏ.

Lục Thiên Thiên cũng lập tức tham gia vào trong đó.

Toàn bộ tràng diện vô cùng vui vẻ.

Tràng diện này khiến cho Thu Xán hâm mộ muốn khóc.

"Thật tốt, thật tốt nha!"

Lục Lập Hành cười nhìn về phía hắn:

"Cố lên, lấy vợ sớm một chút."

"Ừm, nhất định nhất định!' ‌

Lục Lập Vĩ và Lục ‌ Kiến Châu cũng nghe thấy động tĩnh ở dưới lầu. Bọn họ thu dọn xong liền đi xuống lầu.

Trần Thu Linh và Chu Ngọc Hà đã gói xong sủi cảo.

Một đám người vây lại một chỗ, nhìn đống đồ mà Lục Lập Hành mua về.

Bữa cơm hôm nay tất cả mọi người ‌đều vô cùng vui vẻ.

Thu Xán cũng thế.

"Chờ em về nhà, em cũng gọi ông nội và em gái cùng nhau làm sủi cảo."

"Có thể nha! Đúng rồi, Thu huynh đệ, chúng ta ngày mai sẽ đi thôn trang Tiểu Viên?"

"Được, anh nói lúc nào thì sẽ là lúc đó, xem thời gian của anh!"

"Được." Lục Lập Hành gật đầu:

"Đúng rồi anh cả, bên phía thôn trang Tiểu Viên thế nào rồi? Đã bắt đầu thu thập dược liệu chưa?"

"Ừm, đã bắt đầu thu hoạch, thôn trưởng mấy ngày trước có đưa gà tới cho chúng ta. Nói là thu hoạch lần này rất tốt, nhưng mà bọn họ hình như gặp phải một chút khó khăn."

"Vấn đề nan giải gì? Sao rồi?"

"Không biết, ông ấy không chịu nói, em đi hỏi một chút xem."

"Được!"

Ăn cơm xong, Lục Lập Hành đưa linh chi cho Thu Xán, cũng nói là sau khi trở về rồi lại trả tiền cũng được.

Thu Xán cũng đồng ý.

Tối hôm đó, Lục Lập Hành và Cố Vãn Thanh hiếm khi không cần trông trẻ, ngủ vô cùng ngon.

Ngày thứ hai, trời vừa sáng.

Lục Lập Hành gọi Thu Xán:

"Đi thôi, xuất phát! Sau lần này lại đi tỉnh thành, nhớ lái xe qua."

"Ai nói không phải đâu? Ở tỉnh thành có xe sẽ thuận tiện hơn rất nhiều."

Hai người một đường cười nói, hướng về phía thôn trang‌ Tiểu Viên.

Mà lúc này trong thôn trang Tiểu Viên.

Viên Đức Cương đang sầu não ngồi ở trong sân.

Tâm tình có chút bực bội.

Lúc Viên Kim Quý đến thì nhìn thấy một màn như thế.

Hắn thở dài, cũng ngồi xổm xuống theo Viên Đức Cương:

"Chú Đức Cương, người nói mua dược liệu của chúng ta thật sự không tới sao? Nhiều thuốc như vậy, chúng ta phải làm sao bây giờ đây? Hắn không phải nói là, hắn có thể thu mua một phần ba sao?"

Viên Đức Cương dập thuốc lá trong tay sang bên cạnh, trong lòng có chút khó chịu:

"Đợi lát nữa chú sẽ gọi điện thoại hỏi một chút!"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment