Thôn dân của thôn trong Tiểu Viên mấy tháng này đều vô cùng vui vẻ. Bởi vì có Lục Lập Hành trợ giúp, dược liệu của bọn họ mọc càng ngày càng tốt.
Mấy ngày nay đã sắp bội thu.
Thế nhưng, bọn họ lại xuất hiện một khó khăn không nhỏ.
Ông chủ nói muốn thu mua dược liệu của bọn họ vào nửa năm trước nói muốn từ bỏ. Nguyên nhân là bởi vì, hắn trước đó cho rằng tất cả dược liệu của thôn trang Tiểu Viên đều phế đi, cho nên đã đặt trước hàng ở nơi khác.
Lúc vừa biết tin tức này, Viên Đức Cương cả một buổi tối đều không ngủ.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, hắn đã ra ngoài đi tìm người kia.
Qua một hồi chết sống cầu khẩn, người ta mới đồng ý thu mua một phần ba sản lượng của bọn họ.
Một phần ba, cũng đủ cho thôn trang Tiểu Viên hồi vốn rồi.
Lúc ấy, Viên Đức Cương hết sức cao hứng.
Chỉ cần hồi được vốn, hắn có thể nghĩ biện pháp cho những chuyện khác.
Tuy nhiên, đối với một thôn trưởng gần như chưa từng đi xa như hắn mà nói, muốn tìm được những thương nhân khác là chuyện vô cùng khó khăn.
Nhưng hắn tin chắc rằng, chỉ cần mình chịu làm, nhất định sẽ thành công.
Viên Đức Cương không nghĩ tới rằng, hắn mới vừa cao hứng được hai ngày. Vào lúc hắn định mang theo các thôn dân đi đào dược liệu, ông chủ kia lại đưa tin tới, nói thật ra là không mua được.
Sau khi cho hắn 1000 tệ tiền bồi thường hợp đồng, liền không còn liên lạc được nữa.
Toàn bộ thôn trang Tiểu Viên có hơn một ngàn nhân khẩu.
1000 tệ tiền bồi thường hợp đồng, chia ra mỗi đầu người thì một người còn chưa được nổi 1 tệ.
Viên Đức Cương cầm lấy một ngàn tệ này, lại là một đêm không có ngủ.
Sau khi hút xong điếu thuốc cuối cùng, Viên Đức Cương đứng dậy, chuẩn bị đi gọi điện thoại.
Viên Kim Quý lập tức theo sau.
Toàn bộ thôn trang Tiểu Viên chỉ có một bộ điện thoại.
Ở trong văn phòng thôn, cách chỗ ở hiện tại của bọn họ khoảng bốn năm dặm.
Viên Đức Cương chắp tay sau lưng, khom người, đi từng bước một về phía trước.
Phía sau hắn vốn chỉ có Viên Kim Quý theo. Nhưng mà lúc sắp đến trên thôn thì phía sau đã có rất nhiều người.
Bọn họ đều là thôn dân thôn trang Tiểu Viên.
Hôm qua, ai nấy đều lòng tin tràn đầy đi làm việc, lại đột nhiên nghe thông báo là không thể làm.
Một đêm này, rất nhiều người đều không ngủ được.
Nhưng bọn họ biết, thôn trưởng còn lo lắng hơn bọn họ nhiều. Bọn họ không trực tiếp đi tìm Viên Đức Cương. Từ lúc Viên Đức Cương hướng về phía trên thôn, bọn họ mới nhắm mắt theo đuôi.
Đến văn phòng thôn trưởng.
Viên Đức Cương quay đầu, khoát tay áo:
"Mọi người đều chờ ở chỗ này đi, để tôi đi hỏi một chút, hỏi xong sẽ nói cho mọi người biết."
Các thôn dân không nói gì, cũng không ai rời đi.
Viên Đức Cương tiến vào văn phòng, cầm điện thoại trên bàn lên.
Sau khi bấm số điện thoại được ghi nhớ kỹ trong lòng, Viên Đức Cương chỉ nghe được âm thanh tút tút tút.
Qua một lúc sau, điện thoại bị cúp máy.
Viên Đức Cương sửng sốt mấy giây tại chỗ, lại bấm điện thoại lần nữa.
Lặp đi lặp lại mấy lần như thế, điện thoại vẫn không có kết nối.
Viên Đức Cương đành phải để điện thoại xuống.
Viên Đức Cương nhìn qua thôn dân bên ngoài, yên lặng thở dài.
Suy tư một lát, hắn vẫn quyết định ra ngoài nói rõ ràng với bọn họ.
Viên Đức Cương mang tâm tình nặng nề, đẩy cửa ra.
Ngoài phòng.
Đám người Viên Kim Quý đã chờ một hồi lâu.
Trông thấy Viên Đức Cương, bọn họ lập tức hỏi:
"Thôn trưởng, thế nào rồi?"
"Thôn trưởng, bên kia lúc nào sẽ tới lấy hàng?"
"Chúng ta lúc nào sẽ khởi công đây?"
Viên Đức Cương thấy thế thì tâm tình càng thêm nặng nề.
Hắn há miệng, nhưng lại không biết nên nói như thế nào.
Viên Kim Quý thấy thế liền ra hiệu cho những người khác tranh thủ thời gian im lặng. Hắn xoay đầu lại, nhìn về phía Viên Đức Cương:
"Thôn trưởng, vẫn… vẫn không được sao?"
Lời này vừa dứt, những người khác đều yên tĩnh trở lại.
Bọn họ muốn nói cái gì đó, lại bị nén trở về.
Viên Đức Cương thở dài, sau đó lắc đầu:
"Không gọi được."
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Thôn trưởng, nếu như thực sự không được, chúng ta dùng đến biện pháp ngốc nhất vậy. Ngày mai tôi sẽ mang theo các hương thân, đi tìm các phòng khám của các thôn!"
"Đúng đúng đúng, phòng khám chắc chắn sẽ cần những thứ này, chúng ta bán từng chút từng chút một!"
Có người đưa ra nghi vấn:
"Nhưng mà nếu làm vậy thì phải bán tới khi nào đây?"
"Vậy cũng tốt hơn là không bán được chút nào!"
"Đúng đúng đúng, đúng vậy!"
"Vậy liền đi bán đi!"
Viên Đức Cương nhẹ gật đầu:
"Ngày mai tôi sẽ đi huyện thành nhìn xem có cơ hội hay không."
"Được!"
"Được…"
Mọi người gật đầu, thế nhưng bọn họ cũng biết, cơ hội rất xa vời.
Những vật này không thể so với lương thực, không phải ai cũng cần.
"Mọi người đi về trước đi, ngày mai chúng ta lại thương lượng."
"Được!"
Mọi người uể oải chuẩn bị rời đi.
Viên Đức Cương cũng chuẩn bị rời đi.
Nhưng vào lúc này, hắn bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói:
"Thôn trưởng Viên? Các người làm cái gì vậy? Họp sao?"
Viên Đức Cương sững sờ, thấy bên cạnh chẳng biết từ lúc nào đã có thêm một chiếc xe. Mà Lục Lập Hành đang đi xuống từ trên xe. Đi theo hắn là một thiếu niên tuổi tác không chênh lệch là bao.
Vừa nhìn thấy Lục Lập Hành, Viên Đức Cương lập tức xấu hổ cúi đầu.
Trong mắt hắn, Lục Lập Hành đã giúp mình đại ân, nhưng mà mình vẫn làm hư tất cả.
Gặp lại Lục Lập Hành, lòng hắn tràn đầy hổ thẹn.
"Lục…. Lục tiểu huynh đệ, cậu trở về rồi? Cậu không phải là đi tỉnh thành sao?"
"Ừm, trở lại thăm một chút."
"A a, ai, chúng tôi đây là…"
Viên Đức Cương đang nghĩ ngợi nên giải thích thế nào, đã nghe thấy thôn dân phía sau hô lên:
"Lục tiểu huynh đệ? Là Lục Lập Hành của thôn Lục gia sao?"
"Lục tiểu huynh đệ, cậu trở về rồi sao?”
"Cậu mau nhìn xem có thể giúp đỡ chúng tôi một chút hay không, chúng tôi thật sự…"
Người kia đang muốn nói tiếp, lại bị một ánh mắt của Viên Đức Cương ngăn cản.
Lục Lập Hành thấy thế thì cùng Thu Xán liếc nhau:
"Thôn trưởng Viên, có chuyện gì thế?"
"Không, không có việc gì."
Không thể lại làm phiền Lục Lập Hành.
Thôn trang Tiểu Viên bọn họ đã được Lục Lập Hành giúp đỡ rất nhiều.
Hắn bận bịu như vậy.
Viên Đức Cương có chút xấu hổ.
"Rốt cuộc là thế nào?" Lục Lập Hành cảm thấy tình huống có chút không đúng.
Dọc theo con đường này, hắn nhìn thấy thảo dược đầy khắp núi đồi. Có một ít đã trưởng thành. Tuy nhiên lại không ai thu hoạch cả.
Lục Lập Hành còn buồn bực, tại sao lại không ai làm việc.
Lúc này, hắn mới ý thức tới mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Viên Đức Cương cúi đầu, không biết nên mở miệng thế nào.
Viên Kim Quý và mấy người liếc mắt nhìn nhau, sau đó nhanh chóng tiến lên, mở miệng nói:
"Chú Đức Cương, chú không nói thì cháu nói, là như vậy Lục huynh đệ, dược liệu của chúng tôi sợ là đều phải bỏ phí rồi."
"Ừm? Tại sao?"
"Bởi vì…”
Viên Đức Cương kể lại chuyện xảy ra trước đó một lần.
Lục Lập Hành cuối cùng cũng hiểu rõ.
Hắn và Thu Xán liếc nhau, bỗng nhiên nở nụ cười.
Viên Kim Quý vốn đang sầu não, thấy thế thì càng thêm phiền muộn:
"Lục… Lục huynh đệ, cậu cười cái gì?"
Lục Lập Hành nói:
"Cháu còn tưởng là chuyện gì lớn chứ, chuyện này dễ làm, cháu giúp các người giải quyết!"
"Hả?"
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Viên Đức Cương thì nhìn Lục Lập Hành với vẻ mặt khiếp sợ:
"Cậu… cậu thật sự có biện pháp sao?"
Lục Lập Hành không chút khách sáo gật đầu…
------
Dịch: MBMH Translate