"Đúng vậy, có biện pháp, lần này cháu đến đây chính là muốn hỏi chú một chút, nếu như chú chưa bán hết dược liệu thì anh em của cháu sẽ thu mua!"
"A? Chuyện này…"
Mọi người lại ngây ngẩn cả người.
Lục Lập Hành chỉ chỉ Thu Xán bên cạnh
"Chính là cậu ấy, thôn trưởng, lát nữa chú thảo luận giá cả với cậu ấy một chút."
Thu Xán cười gật đầu, cũng đưa tay ra:
"Chào thôn trưởng Viên, cháu là Thu Xán, là người tỉnh thành, cũng là ông chủ nhỏ của nhà máy dược liệu Thu Minh ở tỉnh thành. Cháu ở tỉnh thành có nghe anh Lục nói về chuyện của các người nên muốn đến xem. Dược liệu ở đây đúng là như anh Lục nói, rất tốt. Chú có muốn nói chuyện kỹ hơn một chút hay không?"
Dọc theo con đường này, Thu Xán đã quan sát dược liệu trong đất. Hơn nữa, từ lần đầu tiên nhìn qua, anh đã nhìn ra, những dược liệu này đều là dược tốt thượng hạng.
Anh vốn còn thương lượng với Lục Lập Hành rằng, nếu như thôn trưởng đã bán hết đống dược này thì cũng chỉ có thể thương lượng với thôn trưởng về chuyện hợp tác trong năm tiếp theo.
Không ngờ tới rằng, tất cả thế mà đều chưa bán.
Chuyện này đúng là quá tốt!
Thu Xán vô cùng vui vẻ.
Trông thấy hắn thành kính như thế, Viên Đức Cương ngây người tại chỗ.
Viên Kim Quý ở phía sau dùng sức đẩy hắn, hắn mới phản ứng được, mau chóng đi tới bắt tay với Thu Xán:
"Được, được, nói, nói chuyện!"
"Vậy được, đi thôi, vào nhà nói chuyện!"
Thu Xán chỉ chỉ văn phòng thôn trưởng.
Viên Đức Cương lập tức quay người, nhường đường cho đối phương. Thấy Lục Lập Hành không động đậy, hắn còn gọi cả Lục Lập Hành.
Nhưng lại bị Lục Lập Hành ngăn cản:
"Cháu không đi đâu, cháu sẽ đi dạo bốn phía. Hai người nói chuyện đi."
"Vậy cũng được, Kim Quý, bồi tiếp Lục tiểu huynh đệ, nhất định phải giữ cậu ấy ở lại ăn cơm trưa."
"Được, được!"
Viên Kim Quý gật đầu.
Viên Kim Quý cứ như vậy mà cùng Lục Lập Hành đi dạo ở trong thôn.
Lục Lập Hành phát hiện, điều kiện của thôn trang Tiểu Viên tốt hơn lần trước mình đến nhiều.
Anh vừa đi vừa cảm khái:
"Đúng là có thay đổi."
"Đúng vậy, may mà có cậu, lần trước giúp đại ân, toàn bộ người trong thôn làng mỗi ngày đều vui vẻ, ăn cơm cũng cảm thấy ngon hơn!"
"Tiện tay mà thôi!" Lục Lập Hành cười cười.
Anh đứng ở ven đường, hít thở bầu không khí mới mẻ ở trên núi, có một loại cảm giác rất thoải mái.
"Đúng rồi, Viên Lão thế nào rồi?"
Viên Lão mà hắn nói chính là người bán linh chi ngày đó. Hắn nhớ là, lúc trước mình trả 50 ngàn.
Lần này trở về, hắn muốn xem tình hình bà lão như thế nào. Nếu như không được thì sẽ đón lên tỉnh thành xem một chút.
"Ông ấy sau, rất tốt, bà lão đã xuất viện, hiện tại mỗi ngày đều giúp người trong thôn làm việc, nói là muốn học theo cậu, nhiều làm việc thiện. Nhà ông ấy ở ngay phía trước, đi xem một chút không?"
Viên Kim Quý chỉ về phía một khe núi nhỏ.
Lục Lập Hành nhẹ gật đầu:
"Đi, đi xem một chút!"
Hai người vừa nói vừa đi về phía bên kia.
Không bao lâu sau, Lục Lập Hành nhìn thấy một ông lão đi ra từ trong một gian nhà ngói. Trong tay hắn cầm một túi vải lớn màu đỏ. Sau khi ra cửa, hắn nhanh chóng nhét vào trong ngực, sau đó hướng về bên ngoài.
Trong phòng là giọng nói của bà lão:
"Ông nó à, nhìn thấy thôn trưởng nhất định phải dặn hắn nói là dược liệu đã bán được một chút. Số tiền này cho các thôn dân phân, đừng quên đó!"
"Được được được, nhớ rồi, nhớ rồi, tôi biết nên nói thế nào mà."
Viên Lão vừa mới nói xong liền ngây ngẩn cả người.
Hắn nhìn thấy phía trước có hai người đang đi tới.
Một người trong đó chính là Viên Kim Quý mà hắn quen thuộc.
Một người còn lại.
Viên Lão híp mắt nhìn trong chốc lát, cho là mình nhìn lầm. Hắn lập tức dụi dụi con mắt.
Viên Kim Quý thấy thế thì nhịn không được bật cười:
“Được rồi, ông Viên, đây là Lục Lập Hành, ông không nhìn lầm đâu!”
"Lục… Lục Lập Hành? Cháu cháu cháu, cháu trở về rồi?" Viên Lão lập tức cực kỳ cao hứng.
"Bà nó à, hôm nay làm thêm chút đồ ăn ngon, Tiểu Lục về rồi!"
Trong phòng, bà lão cao hứng hô:
"Tiểu Lục? Được được được, ai nha, dáng vẻ tuấn tú như vậy!"
Bà lão vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài. Bà nhìn thấy Lục Lập Hành, trong mắt tràn đầy kinh hỉ.
Lục Lập Hành cuối cùng cũng gặp được bà cụ trong miệng Viên Lão. Tóc hoa râm, khắp gương mặt đều là nếp nhăn, nhưng lại vô cùng hiền lành.
"Chào bà ạ."
"Ha ha ha, không cần khách sáo, không cần khách sáo, nhanh vào trong, nhanh vào trong nhà. Cháu chính là ân nhân cứu mạng của bà đó. Ông nó, ông đi nhanh về nhanh, lát nữa giúp tôi nấu cơm. Đúng rồi đúng rồi, lại đi trên thôn mua chút thịt."
"Được, được, tôi sẽ đi ngay!"
Viên Lão vừa muốn đi, Viên Kim Quý tranh thủ thời gian kéo hắn lại:
"Ai? Ông à, chờ chút đã. Nếu như ông muốn đi mua thịt thì cháu không có gì để nói. Nhưng mà nếu như là đi tìm thôn trưởng thì không cần đâu, ông cứ giữ lấy số tiền này đi, để dành cho sau này, mua thêm chút đồ ăn ngon cho hai người. Đừng đưa ra ngoài!"
Viên Kim Quý vỗ vỗ trước ngực Viên Lão.
Số tiền này là số tiền còn lại sau khi khám bệnh cho bà lão.
Nhìn tình huống trong thôn, hắn và bạn già của mình đã thương lượng một hồi, sau đó quyết định sẽ đưa số tiền này cho thôn trưởng.
Thấy Viên Kim Quý ngăn cản, Viên Lão vội vàng đẩy tay của hắn trở về:
"Kim Quý, cháu không hiểu, ông nhất định phải đến chỗ thôn trưởng. Nếu không, đám trẻ con sắp khai giảng, bọn chúng phải làm sao bây giờ? Cháu cũng đừng cản ông. Tiểu Lục, ông đi trước!"
Viên Kim Quý nhịn không được bật cười:
"Thật sự không cần, thật sự không cần đi đâu. Bên phía thôn trưởng đã tìm được người mua, ông cho rằng Lục huynh đệ tới đây để làm gì? Là đến mang tin tức tốt cho chúng ta đó. Hiện tại bên kia đang thảo luận, đoán chừng cần một khoảng thời gian nữa mới có thể nói xong. Tất cả dược liệu trong làng của chúng ta đã có thể bán đi rồi!"
"Hả?" Viên Lão sửng sốt một chút.
Thấy Viên Kim Quý gật đầu, không giống như là đang nói dối, lại nhìn Lục Lập Hành, Viên Lão lập tức nở nụ cười:
"Ha ha ha, xem ra là thật rồi!"
"Vậy thì tốt quá, vậy ông đi mua thịt, Tiểu Lục, buổi trưa ở lại ăn cơm, không thể đi đâu đó!"
Lục Lập Hành cười:
"Được, ở lại ăn cơm."
"Ha ha ha, bà nó à, nhanh đi chuẩn bị cơm đi!"
Viên Lão vừa ngâm nga bài hát vừa vui sướng rời đi.
Viên Kim Quý bất đắc dĩ cười:
"Lục huynh đệ, mỗi lần cậu tới đều có thể mang tin tức tốt đến cho mọi người. Ha ha, đã lâu rồi không thấy người trong thôn vui vẻ như vậy!"
"Đều do các người siêng năng, sau này sẽ còn có rất nhiều cơ hội vui vẻ!"
"Ha ha ha. Đúng đúng đúng, đi thôi, chúng ta đi nấu cơm giúp bà!"
"Được!"
Mười một giờ trưa.
Thu Xán và Viên Đức Cương cuối cùng cũng bàn bạc xong.
Sau khi ra ngoài, Viên Đức Cương ban đầu vốn chuẩn bị đi tìm Lục Lập Hành ăn cơm. Nhưng lại bị Viên Kim Quý gọi vào nhà Viên Lão.
Thu Xán cũng đi theo.
Mặc dù là nhà đất, nhưng bữa cơm này lại vô cùng vui vẻ.
Ăn cơm xong, Lục Lập Hành thấy một mình Viên Lão rửa chén ở trong bếp liền đi vào theo.
"Ông Viên, cháu đã bán linh chi của ông rồi, hơn nữa còn bán được rất nhiều tiền. Cháu cảm thấy mình nên đưa thêm cho ông một chút. Ông xem lúc nào rảnh thì đi huyện thành với cháu một chuyến, cháu sẽ đưa tiền cho ông!"
Viên Lão nghe xong, lập tức cảm thấy vui vẻ…
------
Dịch: MBMH Translate