Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 597 - Chương 597 - Em Gái Bị Ghét Bỏ

Chương 597 - Em Gái Bị Ghét Bỏ
Chương 597 - Em Gái Bị Ghét Bỏ

Ria mép của Viên lão đã trắng bệch, lúc cười lên phá lệ hòa ái. ‌

"Tiểu Lục, ông không cần tiền, cháu cứ giữ số tiền kia đi, để ở trong tay cháu chắc chắn sẽ tốt hơn ở trong tay ông."

"Thế nhưng mà ông Viên…"

"Ông biết cháu tốt với ông, thế nhưng, ông không có con cái, nguyện vọng lớn nhất cả đời này chính là làm bạn với bạn già đến già. Hồi trước, ông cảm thấy nguyện vọng này sắp tan vỡ, thậm chí còn nghĩ, chờ bạn già của ông rời đi thì ông cũng đi theo luôn. Thế nhưng, cháu cho ông hi vọng, bạn già của ông hiện tại đã khỏe hơn, ông thật sự rất vui."

"Ông và bạn già đều đã hơn bảy mươi rồi, ở trong thôn này, ông bà chính là người có tuổi thọ cao nhất, như vậy đã đủ rồi!"

"Nếu như hai ông bà lại muốn tiền thì cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì. Ông bà cũng không muốn đến trong thành phố, sinh hoạt ở chỗ này rất tốt."

"Cho nên, cháu cứ cầm lấy đi, không cần đưa cho ông đâu. Số tiền cháu cho ông trước đó sau khi chữa bệnh cho bạn già của ông vẫn còn dư lại rất nhiều, đủ cho ông bà an hưởng tuổi già. Đúng rồi, ông còn tìm người làm trước cho ông bà hai cái quan tài tốt nhất."

"Đến lúc đó, ông bà không còn nữa, Tiểu Lục cháu nếu ngẫu nhiên đi ngang qua thì thắp cho ông bà nén nhang là được!"

Bà lão bên cạnh cũng vui vẻ cười nói: ‌

"Đúng đó, Tiểu Lục, nghe theo lời của ông ấy đi, không cần đưa thêm tiền cho ông bà đâu. Sau này nếu ổng có nhặt được đồ gì tốt ở trên núi thì cháu nhớ tới lấy, đều cho cháu!"

Bọn họ đã nói đến mức này rồi, Lục Lập Hành cũng không tiện từ chối.

Hắn chỉ đành gật đầu:

"Được, ông bà nhất định còn có thể sống rất lâu rất lâu."

"Ha ha, chỉ mong vậy!"

Cặp vợ chồng già nhìn nhau cười một tiếng.

Cơm nước xong xuôi, Lục Lập Hành liền dẫn Thu Xán trở về huyện thành.

Mà Viên Đức Cương cũng mang theo người cả thôn đi ra ruộng làm việc.

Thu Xán nói, chẳng mấy chốc nữa sẽ tìm người đến bên này kéo hàng, cần bọn họ mau chóng thu hoạch dược liệu.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ thôn trang Tiểu Viên đều trở nên náo nhiệt.

Sau khi đến huyện thành, Lục Lập Hành lại cùng người một nhà cùng ăn sủi cảo.

Sau bữa cơm chiều.

Lục Lập Hành nghĩ một lúc, quyết định nói chuyện với mấy người Lục ‌ Kiến Châu một chút:

"Ba mẹ, con và Vãn Thanh chuẩn bị mua một căn nhà ở tỉnh thành, đến lúc đó sẽ đón mọi người đến ở. Mọi người cảm thấy thế nào!"

“Hả? Vậy căn phòng ở huyện thành này…”‌

Căn phòng ở huyện thành này còn chưa ở được mấy ngày đâu.

"Không có việc gì, đến lúc đó cho thuê là được!”

Lục Kiến Châu và Trần Thu Linh nhìn nhau, ‌lắc đầu:

"Không được. Ba và mẹ con đều đã quen với cuộc sống ở huyện thành. Con mua thì cứ mua, không sao cả. Ba mẹ thỉnh thoảng sẽ qua thăm các con một chút. Ba mẹ sẽ ở lại huyện thành, thỉnh thoảng còn có thể về thăm nhà. Ba mẹ sợ là không thể rời bỏ ngôi nhà đó được!"

Lục Lập Hành cũng không có cưỡng cầu điểm này.

Ở độ tuổi này của bọn họ đúng là sẽ thích sinh sống ở quê nhà hơn.

Dù sao cũng đã thành thói quen.

"Vậy cũng được, nhưng mà chúng con muốn mang theo Đại Hoàng đến tỉnh thành."

Nghe thấy lời này, Đại Hoàng lập tức đứng lên. Nó nhìn Lục Lập Hành với vẻ mặt hưng phấn.

"Được, mang đi đi, nếu như để nó ở nhà, ba mẹ cũng sợ nó ngã bệnh. Nó ngày nào cũng ăn rồi lại ngủ, ngủ rồi lại ăn, cũng không biết làm gì cả!"

"Vậy thì quyết định như vậy đi, sau đó chúng con sẽ lái xe đi. Đúng rồi, anh cả, anh xem tình hình rồi chuyển Thiên Thiên đến trường học ở huyện thành đi, như vậy sẽ thuận tiện hơn. Anh và chị dâu cũng đừng trở về nữa, bụng của chị dâu đã càng lúc càng lớn rồi!"

"Ừm, được, anh đã liên hệ rồi, yên tâm đi. Em cứ đi tỉnh thành làm ăn cho thật tốt, chuyện trong nhà cứ giao cho anh."

"Được! Có anh cả ở đây thì em yên tâm rồi.”

Ngày kế tiếp.

Sáng sớm, Lục Lập Hành thu thập đồ đạc, mang theo các con, Cố Vãn Thanh, và Đại Hoàng cùng xuất phát tiến về tỉnh thành.

Tuy siêu thị bên phía tỉnh thành đã đi vào quỹ đạo, nhưng vẫn có rất nhiều vấn đề cần phải giải quyết.

Hắn nhất định ‌ phải trở về.

Đại Hoàng hấp tấp lên xe. Bởi vì quá mập mạp, một con chó chiếm hẳn một chỗ ngồi. Nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến sự vui vẻ của Đại ‌ Hoàng. Nó cao hứng lè lưỡi.

Đám người Lục Kiến Châu, Trần Thu Linh, Chu Ngọc Hà tiễn bọn họ.

Thấy cửa xe sắp đóng lại, Chu Ngọc Hà chợt nhớ tới cái gì, liền gọi Cố Vãn Thanh lại.

"Chờ một chút, Vãn Thanh, hoa lan trong nhà đều đã nở vô cùng đẹp, toàn bộ đều ở đây. Em xem xem có muốn cùng mang đi luôn hay không?"

Cố Vãn Thanh lập tức lộ vẻ kinh hỉ:

"Thật sao? Quá tốt rồi, thế nhưng…" Cô nhìn về phía Lục Lập Hành.

Lục Lập Hành nói: "Lần sau đi, lần này quá gấp, lần sau trở lại cầm cũng được."

"Vậy cũng được, các em cứ yên tâm, chị sẽ chăm sóc giúp cho."

"Cảm ơn chị dâu cả, nhưng mà chị nhớ chăm sóc sức khỏe bản thân mình trước đã!"

"Ừm, không có chuyện gì, đi đi."

Đám người lưu luyến không rời nói lời chào tạm biệt.

Lục Lập Hành lái xe rời đi.

Thu Xán không cùng trở về, hắn còn muốn đi thôn trang Tiểu Viên, giải quyết chuyện dược liệu.

Xe vừa lên đường, Đại Hoàng lại bắt đầu bệnh say xe. Nó dứt khoát nằm xuống ngủ. ‌

Anh trai và em gái thì lại vô cùng tỉnh táo. Bọn nhỏ nhìn Đại Hoàng với vẻ mặt kỳ quái. Em gái còn vươn tay, kiểm tra đầu Đại Hoàng.

Thế nhưng, Đại Hoàng không hề có động tĩnh gì.

Em gái kinh ngạc. Nhóc nghiêng cái đầu nhỏ, chăm chú nhìn Đại Hoàng trong chốc lát. Trong cái đầu nho nhỏ tràn đầy sự nghi hoặc.

Người anh này lúc vừa mới lên xe rõ ràng là cao hứng như vậy, lúc này sao lại ngủ rồi?

Không được!

Không thể để cho nó ngủ được.

Nghĩ tới đây, em gái vươn tay, vào lúc Đại Hoàng còn không kịp phản ứng, dùng lực túm lông Đại Hoàng.

Nhóc vừa nắm lông vừa lải nhải trong miệng, giống như đang nói:

Đến nào ~

Đến cùng nhau chơi đùa ~

Đại Hoàng bị túm thì lập tức giật mình, theo bản năng muốn nhảy dựng lên.

Nhưng nghĩ đến tình cảnh của mình bây giờ, Đại Hoàng lại yên lặng nằm trở về.

Mặc cho em gái dùng sức nắm lông, nó đều không hề bị ‌lay động.

Em gái thấy thế thì càng thêm nghi ngờ.

Nhóc cho rằng mình vẫn chưa đánh thức được Đại Hoàng, sau đó càng thêm dùng sức nắm lấy Đại Hoàng. Nhóc còn dùng một cái tay nhỏ khác đụng đụng anh trai, ra hiệu anh trai cũng đến giúp đỡ.

Đại Hoàng cuối cùng nhịn không được. Nó yên lặng nhìn về phía Lục Lập Hành, còn trợn trắng mắt.

Lẩm bẩm gọi hai tiếng!

Đều là bởi vì tên này, nó mới bị bắt nạt như vậy!

Hừ!!

Động tĩnh này cuối cùng cũng kinh động đến Cố Vãn Thanh. Cô tranh thủ thời gian nhìn lại. Ngay sau đó, cô không nhịn được nở nụ cười.

Chỉ thấy em gái không sai khiến được anh trai, lúc này đang chăm chú nhìn cô, giống như muốn ‌nhờ cô giúp đỡ.

Cố Vãn Thanh cười điên ‌rồi.

Cô lập tức ra hiệu cho em gái buông tay ra:

"Em gái, đừng làm rộn, nhanh buông ‌ra!"

"Anh Đại Hoàng sẽ đau, nhanh buông ra, nghe lời ~ "

"Nếu như lại không buông thì mẹ sẽ tức giận đó ~ "

Lục Lập Hành lúc này cũng chú ý tới hành động của mấy người.‌ Ngay sau đó, anh cũng nở nụ cười.

"Đại Hoàng ấy mà, chỉ biết sủng ái hai đứa nhỏ mà thôi. Vãn Vãn, nhanh buông ra, nếu không lát nữa anh Đại Hoàng sẽ khóc mất ~ "

Em gái nhìn Cố Vãn Thanh một chút, lại nhìn Lục Lập Hành. Một hồi lâu sau, nhóc mới nhận ra sai lầm của mình, lập tức buông lỏng lông Đại Hoàng ra.

Đại Hoàng cuối cùng cũng thở ra một hơi. Nó tranh thủ thời gian co mình lại thành một đoàn, núp ở trong góc, không tiếp tục trêu chọc em gái và anh trai nữa!

Cố Vãn Thanh nhịn không được lại nở nụ cười.

"Được rồi, Đại Hoàng đừng sợ, tao sẽ dỗ hai đứa nhóc này ngủ."

Cô nói xong liền nhẹ nhàng ‌vỗ vỗ em gái.

"Đến, em gái, mẹ dỗ con ngủ ~ "

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment