Nhóc con bị Cố Vãn Thanh cưỡng ép ôm vào trong ngực, lúc này mới ổn định trong chốc lát.
Đại Hoàng cuối cùng cũng dám dịch thân thể ra một chút, nhưng vẫn cách bọn họ rất xa.
Trẻ con dù sao cũng có bệnh hay quên, còn dễ dụ.
Rất nhanh.
Bọn họ đều tiến vào mộng đẹp.
Lục Lập Hành thấy thế thì ra hiệu cho Cố Vãn Thanh:
"Em cũng ngủ một lát đi?"
"Không được, em không ngủ, nói chuyện với anh một chút, nếu không anh lái xe một hồi sẽ cảm thấy buồn ngủ."
"Không có việc gì, an toàn của mọi người quan trọng hơn, sao anh có thể buồn ngủ được chứ?"
"Ha ha, thật sự không sao, em không buồn ngủ."
"Được rồi, vậy thì nói chuyện một chút đi!"
Lục Lập Hành đang suy nghĩ nên nói chuyện gì, điện thoại bỗng nhiên vang lên.
"Ừm? Vãn Thanh, nhận điện thoại một chút."
Cố Vãn Thanh nhẹ gật đầu.
Sau khi kết nối điện thoại, đầu bên kia lập tức vang lên giọng nói của Kim Lâm
"A lô? Anh Lục, là em, Kim Lâm!"
Cố Vãn Thanh đặt điện thoại ở bên tai Lục Lập Hành.
Lục Lập Hành nói: "Sao thể?"
"Là như vậy, anh không phải từng nhờ em chú ý xem biệt thự số 1 lúc nào thì bán hay sao? Bọn họ gần đây hình như muốn bán, anh có mua hay không?"
"Nhanh như vậy?"
"Đúng vậy đúng vậy, hơn nữa cũng không đắt, vẫn còn chưa công bố ra ngoài đâu."
"Được, anh trở về sẽ đi xem một chút!"
"Được, vậy cúp trước, chờ anh trở về và nghỉ ngơi tốt, em sẽ đi đón anh đến em."
"Được!"
Cúp điện thoại.
Cố Vãn Thanh tò mò hỏi:
"Biệt thự số 1?"
"Ừm, nằm ở trong khu biệt thự nhà Kim Lâm, căn biệt thự kia rất tốt, thích hợp cho chúng ta ở. Vị trí biệt thự số 1 không tệ. Anh có nhờ cậu ấy lưu ý một chút, không nghĩ tới lại chuẩn bị bán nhanh như vậy."
Thời gian này nhanh hơn kiếp trước rất nhiều năm!
Chẳng lẽ là bởi vì mình trở về, thay đổi vận mệnh Kim Lâm, cho nên chuyện này cũng bị thay đổi?
Cố Vãn Thanh tò mò hỏi:
"Cần bao nhiêu tiền vậy?"
"Không biết, đoán chừng khoảng 1 triệu đi."
Dựa theo giá thị trường hiện tại, quả thực cần nhiều như vậy.
Cố Vãn Thanh có chút sửng sốt:
"Nhiều như vậy?" Cô chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy.
Lục Lập Hành lập tức nghe được ý tứ trong lời nói của Cố Vãn Thanh. Anh cười nói:
"Không có việc gì, hiện tại mua với giá bao nhiêu cũng đều là kiếm lời cả, qua mấy năm nữa, chắc chắn sẽ phải tăng gấp mười lần!'
Vị trí kia qua mấy năm nữa sẽ bị người ra tranh đoạt.
Trên thực tế, gấp 10 lần là còn ít.
Cố Vãn Thanh lập tức chấn kinh:
"Thật sao?"
"Ừm, đương nhiên là thật, chồng em nói mà, cứ yên tâm đi!"
Cố Vãn Thanh xoắn xuýt trong chốc lát, vẫn gật đầu.
Những chuyện mà Lục Lập Hành nói hình như đều thành sự thật. Cô không có lý do gì mà không tin cả.
"Ừm, được!"
….
Kim gia ở tỉnh thành.
Kim Lâm thần thần bí bí lôi kéo Kim Trì.
"Lão ba, mượn ít tiền."
"Ừm? Mượn? Tiểu tử con đúng là, trước đó đòi tiền không phải đều là trực tiếp lấy hay sao? Nói đi, muốn 1000 hay là 2000? Muốn mua quà cho nha đầu Vãn m sao?"
Vẻ mặt Kim Trì viết đầy bát quái.
Kim Lâm khoát tay áo:
"Nào có. Ba xem ba nói kìa, con sao có thể mỗi ngày đều nhi nữ tình trường được? Con cũng cần làm tốt những chuyện khác nữa.?"
"Những chuyện khác? Chuyện gì?" Kim Trì lập tức cảm thấy hứng thú.
Tiểu tử này, cho tới bây giờ đều chưa từng nghiêm túc với cái gì!
Nhưng lời kế tiếp của Kim Lâm lại làm cho Kim Trì ngây ngẩn cả người. Hắn nói:
"300 ngàn!"
"Cái gì? Bao nhiêu?"
"Ai nha, ba, coi như là con mượn ba 300 ngàn đi, coi như là đầu tư, sau này con kiếm được tiền thì sẽ trả cho ba."
Kim Trì nghi hoặc nhìn chính con trai của mình.
Tuy Kim Lâm từ nhỏ đã lãng phí, nhưng sẽ không muốn nhiều tiền như vậy trong chốc lát.
"Muốn nhiều như vậy để làm cái gì?"
"Tạm thời giữ bí mật, nhưng con cam đoan, tuyệt đối sẽ không phung phí! Con thề!" Kim Lâm vừa nói vừa giơ tay lên.
Kim Trì nghi ngờ nhìn về phía hắn.
Hắn hình như chưa từng nhìn thấy con trai của mình nghiêm túc như vậy!
Chẳng lẽ, nó thật sự muốn làm chuyện lớn gì đó?
Kim Trì do dự trong chốc lát rồi nói:
"Thật sự sẽ không phung phí?"
"Sẽ không!" Kim Lâm lần nữa gật đầu.
"Được, vậy ba sẽ cho con 300 ngàn, nhưng nếu như sau đó mà để ba biết được con phung phí thì con tự biết hậu quả?"
Kim Lâm cao hứng nói:
"Quá tốt rồi ba, ba cứ yên tâm, con sẽ giữ lời! Ba, ba đối với con đúng là quá tốt!"
"Được rồi, được rồi, không cần như vậy, lúc nào cần?"
"Đương nhiên càng nhanh càng tốt, hay là hiện tại luôn đi?"
Kim Lâm nói xong liền kéo Kim Trì đi ra ngoài.
Kim Trì càng cảm thấy mơ hồ, nhưng vẫn đi theo Kim Lâm.
Đi vào ngân hàng, hắn chuyển 300 ngàn qua cho con trai mình.
Kim Trì lúc này vẫn cảm thấy mơ hồ.
"Đây chính là 300 ngàn, con đã nghĩ thông suốt?"
"Ừm, vô cùng rõ ràng!"
"Được thôi, vậy con cầm đi đi, ai…"
"Cám ơn ba!"
Kim Lâm tiến lên, ôm Kim Trì một cái, lúc này mới rời khỏi.
"Ai? Đứa nhỏ này…"
Kim Trì sửng sốt một chút, con mắt có chút ẩm ướt. Từ khi sau khi Kim Lâm hiểu chuyện, hình như chưa từng ôm hắn lần nào.
Đã bao nhiêu năm rồi!
Hắn đột nhiên cảm thấy 300 ngàn kia vô cùng giá trị.
Kim Lâm cầm tiền, nhanh chóng đi ra ngoài gọi xe.
Sau ba mươi phút, hắn đứng ở trước một văn phòng.
Gõ cửa một cái, trong phòng vang lên giọng nói của một người đàn ông:
"Vào đi!"
Kim Lâm đẩy cửa đi vào.
"Trương tổng, xin chào, là tôi."
"Anh bạn nhỏ? Là cậu? Tại sao lại tới đây?"
"Ngài lần trước không phải có nói, nếu như tôi có thể lấy ra 300 ngàn, ngài sẽ bán biệt thự số 1 dựa theo giá thị trường sao? Tôi đã lấy được, ngài có thể bán!"
"Hả?" Trương Thiếu Thiên sửng sốt một chút.
Hắn cười, nhìn lên thiếu niên trước mặt.
Vài ngày trước.
Lúc hắn đang làm việc, đối phương tìm tới, nói là muốn mua biệt thự số 1.
Tuy hắn quả thực muốn bán biệt thự số 1 kia.
Dù sao, chủ nhân của nó cũng không có ý định ở.
Thế nhưng, không nói là hiện tại muốn bán.
Hơn nữa, hắn dự đoán, qua mấy năm nữa sẽ có thể bán được với giá cao hơn.
Sau đó, hắn đưa ra một câu đố khó, muốn đối phương lấy ra 300 ngàn.
Có tiền, hắn sẽ cân nhắc.
Không nghĩ tới, thiếu niên mới hai mươi tuổi này thật sự đến rồi!
Hắn còn tưởng rằng đối phương đang nói đùa.
"300 ngàn, cậu thật sự lấy được rồi?"
"Ừm, tôi hiện tại có thể chuyển cho ngài, hay là, ngài cùng tôi đến ngân hàng xem một chút? Nhưng mà, có chuyện muốn nói trước với ngài, tiền này tính ở bên trong giá phòng. Lúc nhìn thấy người mua, ngài phải nói ít hơn 300 ngàn!"
Trương Thiếu Thiên quan sát thiếu niên trước mặt một chút:
"Không phải cậu muốn mua?"
"Không phải, là một người anh em của tôi. Nếu như ngài đồng ý, 300 ngàn này coi như là tôi trả giúp anh ấy!"
Kim Lâm biết, Lục Lập Hành vừa mở siêu thị, chắc là không có nhiều tiền như vậy. Hắn muốn giúp đỡ, nhưng đối phương chắc chắn sẽ không tiếp nhận.
Cho nên, hắn liền nghĩ ra chủ ý này.
"Xem ra, quan hệ giữa cậu và người kia đúng là rất tốt?"
"Đó là đương nhiên, anh ấy và tôi còn thân thiết hơn cả anh em ruột thịt!"
"Cậu không sợ tôi cầm số tiền này rồi chạy mất hay sao?"
"Không sợ, tôi rất tín nhiệm cách làm người của ngài!"
Trương Thiếu Thiên này cũng không phải bình thường người.
Tổng công ty của bọn họ ở Kinh Đô.
Hắn chỉ làm một chút nghiệp vụ đơn giản ở tỉnh thành mà thôi.
Hơn nữa, bọn họ hàng năm đều sẽ tham gia các loại hoạt động công ích.
Quyên tặng công trình hy vọng, trợ giúp một ít học sinh.
Lúc Kim Lâm tra ra chủ nhân biệt thự là hắn cũng cảm thấy chấn kinh…
------
Dịch: MBMH Translate