Kim Lâm luôn vô cùng tín nhiệm mấy người như này.
Trương Đại Thiên không nghĩ tới, một nhóc con lại có bá lực như này.
Hắn đứng trong chốc lát, cười nói:
"Tiểu tử, cậu thật đúng là chấp nhất…"
Kim Lâm cười nói:
"Là bởi vì người bạn kia của tôi thật sự rất thích, hơn nữa, tôi biết ngài cũng muốn bán."
"Ừm, được rồi, hiếm khi gặp được người đối xử chân thành với bạn bè như thế. Nhưng mà tôi không làm chủ được chuyện này. Thực ra biệt thự này không phải là của tôi, tôi chỉ là trông giữ giúp người ta mà thôi. Như vậy đi, cậu chờ tôi gọi điện thoại hỏi một chút, lát nữa sẽ cho cậu câu trả lời chắc chắn."
"Được, ngài bận rộn đi!"
Chuyện hôm nay, Kim Lâm rơi vào tình thế bắt buộc.
Hắn đã nghĩ kỹ, nếu Trương Đại Thiên không đồng ý, hắn sẽ ở chỗ này quấy rầy đòi hỏi, không đi. Dù sao, hắn cũng đã nói lại với Lục Lập Hành trước rồi.
Trương Đại Thiên quay người đi tới trong gian phòng làm việc, sau đó gọi một cú điện thoại.
Một lát sau.
Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói của một người phụ nữ:
"A lô? Đại Thiên? Sao thế?"
Trương Đại Thiên nghe được giọng nói này, lập tức trở nên cung kính.
"Tô tổng, là như vậy, bên này có người muốn mua biệt thự của ngài."
"Biệt thự? Tôi đã gom góp đủ tiền quyên góp lần này rồi, tạm thời không cần bán."
"Không phải, Tô tổng, ngài nghe tôi nói đã, người kia vô cùng chân thành, cho nên tôi muốn hỏi ý kiến ngài một chút…"
Sau đó, Trương Đại Thiên kể lại chuyện Kim Lâm và bạn của hắn.
Người bên kia điện thoại nghe xong liền trầm mặc.
"Còn có dạng người như vậy sao? Nguyện ý bỏ ra 300 ngàn vì người khác, còn không để người ta biết?"
"Đúng vậy, tôi cũng rất khiếp sợ, nhưng mà hắn thật sự đã làm được. Tôi nghĩ ngài chắc là cũng không trở lại biệt thự kia, hay là, ngài lại suy nghĩ một chút đi?"
Người bên đầu điện thoại lại trầm mặc.
Một lát sau, nàng nói:
"Cũng được, nếu đã gặp được người có duyên liền bán đi. Cậu làm chủ là được, lúc cần tôi ký tên thì tôi sẽ trở về. Đúng lúc, qua mấy ngày nữa tôi muốn quay về tỉnh thành một chuyến."
"Được! Tô tổng, vậy ngài bận việc của mình đi ạ."
"Ừm!"
Sau khi cúp điện thoại, Trương Đại Thiên liền đi ra.
Kim Trì trông thấy hắn, lập tức cao hứng đi tới:
"Sao rồi, ông chủ Trương."
"Có thể, bà chủ của chúng tôi đã đồng ý, nhưng đến lúc ký tên thì bà ấy mới trở về. Cậu bảo người anh em kia của cậu tới nói chuyện trước đi!"
"Được rồi, cảm ơn ông chủ Trương!"
Kim Lâm cao hứng quay người, muốn rời khỏi.
"Ai? Khoan đã, Kim tiểu huynh đệ, quên nói cho cậu biết. Giá của biệt thự này hiện tại ít nhất là một triệu, cậu trả 300 ngàn, bên phía người anh em của cậu là 700 ngàn đó."
"Không có vấn đề gì, tôi đã biết, cám ơn! Tôi sẽ trả một phần, tối nay tôi sẽ gọi cho ngài."
Kim Lâm lúc này mới cao hứng rời đi.
…
Kinh Đô.
Trong một căn hộ cao cấp.
Một người phụ nữ mặc áo dài.
Bà đã qua tuổi 40, tuy khóe mắt có nếp nhăn, nhưng dáng người lại vô cùng tốt, trong lúc giơ tay nhấc chân, khí chất trác tuyệt.
Cúp điện thoại xong, bà quay người, nhìn về phía người đàn ông ngồi trên ghế sô pha.
Người đàn ông đeo mắt kiếng gọng vàng, ôn tồn lễ độ. Trong tay hắn đang cầm một quả quýt đã bóc được một nửa.
Trông thấy người phụ nữ đi tới, hắn dịch sang bên cạnh, nhường chỗ cho người phụ nữ.
"Sao rồi Uyển Quân? Có người muốn mua căn nhà kia?"
Trong lúc nói chuyện, quýt trong tay đã lột xong. Hắn thuận tay đưa cho người phụ nữ.
Tô Uyển Quân gật đầu, bỏ quýt vào trong miệng.
"Ừm, là một thiếu niên, nghe nói còn là mua cho bạn mình, còn nguyện ý bỏ ra 300 ngàn, lại không có ý định để cho bạn mình biết."
"Vì cái gì?" Tất Hoa Sinh tò mò ngẩng đầu.
"Đây chính là 300 ngàn đó!"
Tại thời đại này, 300 ngàn tuy không thể mua biệt thự ở tỉnh thành, nhưng có thể mua được một căn nhà rất tốt.
"Đúng vậy, tôi cũng rất tò mò, nhưng Đại Thiên nói, quan hệ của người kia và bạn mình vô cùng tốt. Mặc dù không có quan hệ máu mủ nhưng mà còn thân thiết hơn cả anh em ruột thịt. Việc này đã khiến hắn cảm động, cho nên hắn muốn hỏi ý kiến một chút."
"Bà đã đồng ý rồi sao?"
"Đúng vậy, trên thế giới này hiếm có người tình nghĩa như vậy. Hơn nữa, tôi cứ giữ lấy căn nhà kia cũng không có tác dụng gì!"
Tất Hoa Sinh lại bóc cho bà một quả kiwi.
"Uyển Quân, bà thật sự không có ý định quay về tỉnh thành sao? Đó là nhà của bà!"
"Ừm, không trở về…." Tô Uyển Quân cúi thấp đầu, khóe miệng lộ ra ý cười:
"Mặc dù là nhà, nhưng mà lại luôn không muốn nhớ lại, nếu như không có chuyện gì cần thiết thì tôi cũng không muốn trở về!"
"Vậy cũng được, Kinh Đô rất tốt."
Tất Hoa Sinh gật đầu.
"Đúng rồi, bọn họ bảo tôi hỏi bà một chút, bà có tham gia Hội hoa lan lần này hay không? Nghe nói ông chủ Hà tìm được mấy đóa Tố Hà Quan Đỉnh, sẽ trưng bày ở Hội hoa lan, có thể sẽ kinh diễm đến mọi người.”
"Tố Hà Quan Đỉnh?"
"Đúng vậy, tôi biết bà thích nhất là cái này, qua nhiều năm như vậy, cũng chỉ bồi dưỡng được một đóa. Hay là trở về xem một chút đi?"
Tô Uyển Quân suy nghĩ trong chốc lát rồi gật đầu:
"Cũng được, đúng lúc tôi muốn quay về để bán nhà, thuận tiện đi xem một chút vậy. Còn có trái cây này… Tiểu tử bán hoa quả không có ý định đến tỉnh thành phát triển hay sao?" Tô Uyển Quân tò mò hỏi.
Những thứ này đều là Tất Hoa Sinh mang về từ tỉnh thành.
Nói là siêu thị mới mở ở tỉnh thành bán.
Hơn nữa, hoa quả còn do chính nhà ông chủ trồng.
Tô Uyển Quân vốn là một người vô cùng bắt bẻ đối với hoa quả. Nhưng lúc ăn những hoa quả này, bà không khỏi cảm thấy chấn kinh.
Không nghĩ tới, trên thế giới này thế mà còn có hoa quả ăn ngon như vậy.
"Ừm, tạm thời không có ý định? Hắn vừa mang theo vợ con đến tỉnh thành, muốn tới Kinh Đô, đoán chừng còn cần mấy năm. Không có việc gì, nếu bà muốn ăn, cách mỗi một khoảng thời gian tôi sẽ đến tỉnh thành mua cho bà."
Tay Tô Uyển Quân hơi dừng lại.
Bà thu hồi tay, chăm chú nhìn Tất Hoa Sinh:
"Hoa Sinh, ông không cần phải đối tốt với tôi như vậy…"
"Tôi biết, bà không cần nói!" Tất Hoa Sinh đánh gãy lời bà:
"Tôi biết tất cả mọi chuyện. Bà không nỡ người đã từng kia, cũng cảm thấy thiệt thòi cho đứa nhỏ kia…Nhưng mà Uyển Quân, đã nhiều năm như vậy rồi, bà chưa bao giờ đi tìm hắn, có lẽ, bà nên trở về xem một chút!"
"Không cần!" Tô Uyển Quân từ chối theo bản năng, giọng điệu quả quyết quyết tuyệt:
"Tôi không xứng để trở về, cứ như vậy đi, Hoa Sinh. Tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một chút."
"Được, vậy tôi đi trước, bà nghỉ ngơi đi, có chuyện gì nhớ gọi tôi!"
Nói xong, Tất Hoa Sinh đứng dậy rời đi.
Trong phòng.
Tô Uyển Quân vuốt vuốt mi tâm, lại bỏ một chút quýt vào bên trong miệng.
Lúc này, bà mới cảm thấy khá hơn một chút.
Bà đứng dậy, đi đến bên cạnh, mở ngăn kéo ra, lấy ra một viên thuốc, thả vào bên trong miệng, nuốt xuống…
Không lâu sau, bà lại nở nụ cười.
Tô Uyển Quân hít một hơi thật sâu, đi vào bên cửa sổ.
Chỗ đó có một khóm Tố Hà Quan Đỉnh.
Nó được Tô Uyển Quân nuôi như bảo bối.
Lúc này, một nụ hoa đang yên lặng phát triển.
Tô Uyển Quân nghiêm túc nhìn một chút, sau đó lộ ra ý cười:
"Mình thật sự có tư cách đi gặp hắn sao? Chắc là không?"
"Ai… Hoa lan…"
"Cứ quay về tỉnh thành xem một chút vậy, có lẽ, còn có thể tìm tới mấy cây làm bạn cho mày…"
------
Dịch: MBMH Translate