Buổi trưa.
Lục Lập Hành đã đi tới tỉnh thành.
Đại Hoàng vừa cảm nhận được xe dừng lại, suýt đã nhảy cẫng lên.
Nó lập tức đứng dậy, nhanh chóng xuống xe. Vừa đi tới ven đường, nó liền nôn ra.
Lục Lập Hành vừa đi xuống xe dỡ hàng, vừa nhìn về phía nó, nói:
"Đại Hoàng, mày không sao chứ?"
"Có nặng lắm không? Có cần tao dẫn mày đi khám không?"
Đi khám?
Đại Hoàng đang nôn nghe thế liền giật mình, nó nhớ lần trước khi bị dẫn đi khám bệnh và gặp được bác sĩ Trương trong thôn.
Sau đó...
Nó bị kim đâm.
Nỗi đau đó...
Đại Hoàng nghe thấy thế, cả cơ thể chó đều cảm thấy không ổn.
Nó giật mình, vội vàng lắc đầu, ngửa đầu lên cho Lục Lập Hành nhìn, tỏ vẻ bản thân mình rất tỉnh táo.
Nhưng nó vừa mới ngẩng đầu lên, cảm giác muốn nôn kia lại lóe lên, Đại Hoàng lại ngồi xổm ở ven đường nôn tiếp.
Bộ dạng này của nó làm cho Lục Lập Hành vô cùng buồn cười.
Hắn nói:
"Được rồi, được rồi, không dẫn mày đi khám, nhìn xem bộ dạng bị hù của mày kìa. Nhanh đi, nôn xong rồi thì chúng ta về nhà."
Cố Vãn Thanh đứng ở bên cạnh đẩy hai em bé.
Anh trai và em gái đều đã tỉnh lại.
Lúc này, cả hai nhìn Đại Hoàng đang nôn, em gái còn đau lòng mà nhìn mẹ, sau đó lại nhìn sang Đại Hoàng. Theo bản năng đưa tay ra, muốn kiểm tra xem Đại Hoàng có sao không, muốn đi tới dỗ dành Đại Hoàng.
Có điều, cánh tay nhỏ của bé hoàn toàn không với được tới chỗ của Đại Hoàng.
Sau khi nôn xong, Đại Hoàng ngẩng đầu lên liền nhìn thấy động tác của em gái.
Nó lại giật mình, nhớ tới cảnh tượng lúc nãy ở trên xe.
Em gái ra tay với nó không hề có chút lưu tình nào.
Đại Hoàng nhanh chóng lui về sau một bước, đưa cơ thể trốn đi thật xa, sợ lại bị em gái nắm lấy lông một lần nữa.
Cố Vãn Thanh thấy thế càng buồn cười hơn:
"Hai cha con mấy người xem bản thân đã khiến cho Đại Hoàng sợ tới mức nào rồi kìa. Đại Hoàng đừng sợ, chị bảo vệ em. Đi thôi, về nhà."
"Gâu gâu."
Đại Hoàng sủa hai tiếng.
Nó nhanh chóng đi tới bên cạnh Cố Vãn Thanh, còn dùng vẻ mặt vênh váo đắc ý nhìn Lục Lập Hành, giống như bản thân đã tìm được chỗ dựa vậy.
Lục Lập Hành không chấp nhặt nó.
Hắn đi ở phía trước.
Hai tay xách theo túi lớn, túi nhỏ.
Những thứ này đều là đồ mà Trần Thu Linh đã cho bọn họ trước khi đi.
Về đến nhà.
Lục Lập Hành dọn dẹp lại căn nhà một chút, sau đó tìm một cái ổ cho Đại Hoàng ở ban công, rồi để Đại Hoàng đi ngủ.
Tuy rằng Đại Hoàng ngủ suốt chặng đường đi, nhưng mà vì say xe, cho nên nó vẫn luôn ngủ không ngon giấc, cho tới tận bây giờ mới an tâm ngủ một giấc.
Lục Lập Hành đi xuống nhà bếp nấu cơm cho mọi người.
Cố Vãn Thanh sắp xếp chỗ cho hai em bé xong cũng đi ra giúp đỡ một tay.
Lục Lập Hành vốn dĩ định từ chối, nhưng mà nghĩ tới việc có từ chối cũng không được nên thôi.
Với lại, hai người cùng nhau nấu cơm sẽ nấu xong rất nhanh.
Sau khi ăn xong, Lục Lập Hành và Cố Vãn Thanh cùng nhau đi nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau.
Lục Lập Hành vẫn dậy sớm nấu đồ ăn như trước, sau đó đi tới siêu thị.
Siêu thị.
Công việc đã tiến hành đâu vào đấy.
Diệp Cảnh Thâm và Lục Tiểu Phi đã thực hiện xong công việc. Hai người cùng nhau đến văn phòng, bắt đầu thống kê công việc mấy ngày nay,
Việc này, không thống kê không biết, vừa thanh toán Diệp Cảnh Thâm đã cười.
Lục Tiểu Phi không hiểu:
"Sao thế anh Diệp?"
"Cậu nhìn xem số liệu này đi! Số lượng tiêu thụ của chúng ta. Tôi làm việc ở Dorian Cloud nhiều năm như thế rồi, nhưng chưa từng thấy số lượng tiêu thụ trong một tuần tốt tới như thế bao giờ cả!"
"Thật ư?"
Lục Tiểu Phi cũng bắt đầu vui mừng.
"Đúng thế, đây chính là số lượng tiêu thụ trong một tháng của một cửa hàng Dorian Cloud đó. Không ngờ rằng, siêu thị của chúng ta vừa mới mở mà đã có thể có số lượng tiêu thụ tốt tới như thế, không bao lâu nữa có lẽ chúng ta sẽ vượt qua cả Dorian Cloud, không biết cậu Lục có muốn mở thêm chi nhánh không."
Lục Tiểu Phi vốn dĩ không hiểu rõ lắm về tiêu chuẩn của nghề này ở tỉnh thành, nhưng sau khi nghe Diệp Cảnh Thâm nói xong, cũng lập tức cảm thấy vô cùng vui vẻ:
"Chuyện này à, chuyện nhỏ như thế này một lát đi hỏi thử xem sao."
"Ừ, đương nhiên là phải hỏi thử, phải đưa chuyện này vào danh sách quan trọng, khi nào cậu Lục quay về vậy? Đừng nói là chơi vui quá nên quên đường về luôn rồi nha ha ha!"
Diệp Cảnh Thâm vừa nói xong, cách đó không xa liền vang lên một giọng nói quen thuộc:
"Anh Diệp, anh Phi, hai người đang nói gì về tôi thế?"
Diệp Cảnh Thâm và Lục Tiểu Phi sững sờ.
Sau đó, Diệp Cảnh Thâm ngạc nhiên quay người lại:
"Cậu Lục,cậu về rồi à? Quá tốt rồi, quá tốt rồi, tới đây xem số lượng tiêu thụ này. Số lượng tiêu thụ của chúng ta càng ngày càng tăng, tôi và Tiểu Phi đang thương lượng về việc chúng ta có lẽ có thể mở thêm chi nhánh nữa!"
Lục Lập Hành cầm lấy số liệu xem xét, đúng là không tệ.
Hắn gật đầu:
"Cũng được, tìm được nơi thích hợp thì chúng ta sẽ mở!"
"Ừ, đúng rồi, ha ha, gần đây chúng tôi đều chú ý tới phương diện này. Cậu Lục này, trước đó tôi còn sợ là siêu thị của cậu sẽ không được ai biết tới, xem ra sự lo lắng của tôi là dư thừa rồi, chỉ cần hàng hóa chất lượng tốt, mọi người vẫn sẽ tới mua!"
"Đây là một đạo lý bất biến."
"Ha ha ha, đúng đúng đúng, cậu Lục nói rất đúng. Chuyến đi này thế nào? Sao quay lại sớm thế?"
Lục Lập Hành cười, nói:
"Vẫn ổn, không an tâm về mọi người, cho nên quay về xem như thế nào. Đúng rồi, anh Diệp, bên phía Dorian Cloud sao rồi?"
Diệp Cảnh Thâm nói:
"Bên kia ấy hả, càng ngày càng ít người, cũng chẳng biết giám đốc Tiền đang làm gì, không chịu để ý tới tôi. Tôi nghe nói một vài siêu thị cỡ nhỏ ở khu vực biên giới của tỉnh thành đều đã đóng cửa."
"Không tệ!"
Lục Lập Hành cười:
"Đây chính là hiệu quả mà tôi mong muốn. Có gì cần tôi xử lý không? Đưa cho tôi hết đi!"
"Được!"
Nói xong.
Diệp Cảnh thâm nhanh chóng báo cáo tất cả những chuyện mà cần chính tay Lục Lập Hành xử lý trong mấy ngày nay.
Lục Lập Hành nghe từng chuyện từng chuyện, rất nhanh đã đưa ra được quyết sách.
Diệp Cảnh Thâm đứng ngơ ngác lắng nghe.
Sau khi Lục Lập Hành nói xong, ông mới lấy lại phản ứng.
Những vấn đề mà ông để lại, cần chính tay Lục Lập Hành giải quyết, đều là những vấn đề ông cảm thấy tương đối khó.
Trên thực tế, ông làm việc ở Dorian Cloud nhiều năm như thế, có rất ít vấn đề mà ông không giải quyết được, cho nên những vấn đề mà ông để lại đều là những vấn đề có độ khó không hề thấp.
Nhưng mà, Diệp Cảnh Thâm không ngờ rằng, Lục Lập Hành có thể ứng phó một cách bình thường như thế, hơn nữa phương pháp mà hắn đề ra đều vô cùng ổn.
Lần này, ông không thể không bội phục hắn.
Diệp Cảnh Thâm càng ngày càng hiếu kỳ.
Thực ra, kể từ khi ông đi đến đây làm việc, ông đã phát hiện ra một chuyện, lần nào Lục Lập Hành xử lý vấn đề đều vô cùng nhẹ nhàng, nhưng lại rất chuẩn xác.
Ban đầu, Diệp Cảnh Thâm còn tưởng là do Lục Lập Hành may mắn, nhưng sau này ông lại phát hiện mọi chuyện không phải như thế, người này giống như một cái bảo tàng vậy.
Sau khi, Lục Lập Hành giải quyết xong mọi chuyện, Diệp Cảnh Thâm nhịn không được mà nhìn về phía hắn:
"Cậu Lục!"
"Sao thế?"
Lục Lập Hành có hơi khó hiểu.
"Không có gì, chỉ là tôi cảm thấy rằng, năng lực của cậu không giống như năng lực mà người ở tuổi này nên có. Trông cậu giống như là một ông già chững chạc, đã rong ruổi trên thương trường lâu rồi, chẳng lẽ đây chính là thiên phú ư?"
------
Dịch: MBMH Translate