Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 601 - Chương 601 - Khuôn Mặt Thật Sự Rất Giống Ngài Ấy

Chương 601 - Khuôn Mặt Thật Sự Rất Giống Ngài Ấy
Chương 601 - Khuôn Mặt Thật Sự Rất Giống Ngài Ấy

Lục Lập Hành nghe xong liền cười:

"Ừ, có lẽ đây chính là thiên phú?"

"Ha ha ha ha, tuổi trẻ tốt thật đó!"

Diệp Cảnh Thâm cũng cười theo.

Ông chưa từng gặp người nào có thiên phú như thế cả.

"Tháng kế tiếp, chuyện buôn bán có lẽ sẽ tốt hơn nữa. Cậu Lục, chúng ta sẽ phát triển không ngừng nghỉ."

"Vậy thì tốt quá, làm phiền anh Diệp giúp đỡ lựa chọn. Nói không chừng tháng sau còn sẽ xuất hiện bất ngờ nữa đó!"

"Hả? Bất ngờ gì?"

Diệp Cảnh Thâm hiếu kỳ hỏi.

Lục Lập Hành nở một nụ cười thần bí:

"Tới lúc đó anh Diệp sẽ biết."

Lúc đó, căn nhà kia sẽ được phá hủy, cao ốc Cửu Thiên sẽ chính thức xuất hiện ở trên đường, sẽ thực sự trở thành trung tâm của tỉnh thành.

Hắn cũng nên xây dựng thêm siêu thị của chính mình.

"Tên nhóc này..."

Diệp Cảnh Thâm cũng không hỏi nhiều.

Mấy ngày sau, Lục Lập Hành vẫn luôn bận rộn với công việc của siêu thị.

Chờ tới khi hắn hết bận, mới gọi điện thoại cho Kim Lâm, hẹn chuyện phòng ốc.

Kim Lâm đồng ý.

Xế chiều ngày hôm đó, Lục Lập Hành xuất phát đi tìm Trương Đại Thiên.

Nhưng trước khi đi, Cố Vãn Thanh đúng lúc lại tới tháng, sắc mặt trắng bệch, trông có hơi suy yếu.

Vốn dĩ định đi chung, nhưng Lục Lập Hành nhìn thấy thế liền đau lòng, bảo cô ở nhà nghỉ ngơi.

Cố Vãn Thanh có hơi không an tâm:

"Hay là để hai bé ở nhà đi? Em và Đại Hoàng chăm sóc cho."

"Đừng đừng, em ngủ đi, cũng cho Đại hoàng nghỉ ngơi một chút. Từ lúc đi tới tỉnh thành tới giờ, vì chăm sóc cho hai em bé mà nó đã gầy đi nhiều rồi."

Đại Hoàng ở bên cạnh nghe thấy thế liền sủa một tiếng.

Sau đó điên cuồng gật đầu.

Chính là chính là.

Chính là chính là chính

Trông em bé thật sự quá mệt mỏi.

"Em nhìn đi, Đại Hoàng cũng không muốn!"

"Ha ha, vậy được rồi, anh cẩn thận một chút."

"Ừ, an tâm đi, còn có Kim Lâm và Lâm Vãn m mà. mọi người sẽ chăm sóc tốt cho hai bé."

Lúc này, Cố Vãn Thanh mới an tâm để bọn họ đi.

Trong một quán trà nọ.

Kim Lâm và Vãn m đã tới nơi từ rất sớm.

Không lâu sau đó Trương Đại Thiên cũng tới.

Anh ta vẫn mặc âu phục như trước.

Lúc đi tới, nhìn thấy Lâm Vãn m anh ta còn hơi kinh ngạc.

"Đây là bạn gái của cậu à?"

"Đúng thế!"

Kim Lâm nắm tay Lâm Vãn m đứng dậy chào hỏi:

"Vãn m, đây là ông chủ Trương!"

"Chào ngài, chào ngài."

Lâm Vãn m khách khí chào hỏi.

Trương Đại Thiên nhìn hai người bọn họ vẫn luôn nắm chặt tay nhau.

Anh ta phát hiện cô gái dường như là người dễ ngại ngùng, cho nên định rút tay của mình lại. Nhưng mà, Kim Lâm lại nắm chặt, không muốn cô rút tay lại.

Trương Đại Thiên cười:

"Tên nhóc này đối xử với bạn gái rất tốt đó nha!"

"Ha ha, ông chủ Trương nói đùa, bạn gái của mình, đương nhiên là phải đối xử tốt rồi. Ngài chưa thấy người anh em kia của tôi đâu, hắn đối xử với vợ vô cùng tốt, cho nên mới có được thành tựu như hiện tại, tôi học từ hắn đó."

Sau khi quen được Lâm Vãn m, Lục Lập Hành lập tức trở thành thần tượng của Kim Lâm.

Hơn nữa, cậu còn từng thề rằng phải đối xử với Lâm Vãn m tốt như cách mà Lục Lập Hành đối xử với Cố Vãn Thanh vậy.

"Ha ha! Nhóc con, trong câu nói của cậu không phải nhắc tới bạn gái, thì là nhắc tới anh em của mình. Tôi thật tò mò, không biết người anh em của cậu trông như thế nào."

"Một lát nữa ngài sẽ biết."

Kim Lâm bảo phục vụ bưng trà lên.

Trà vừa mới được bưng lên.

Cửa phòng đã được mở ra.

Trương Đại Thiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy một cậu thiếu niên bước vào.

Cậu thiếu niên kia trông cũng trạc tuổi Kim Lâm, nhưng nhìn có vẻ chững chắc hơn rất nhiều.

Trong tay hắn còn đẩy một chiếc xe em bé.

Trong xe đẩy em bé là hai nhóc con, một nam, một nữ.

Lúc này, hai bé con đang mở to mắt nhìn ngắm xung quanh, dường như vô cùng tò mò với những thứ xung quanh, hơn nữa còn không hề sợ người lạ.

Thế nhưng, khi Trương Đại Thiên nhìn thấy đứa bé trai, anh liền ngây ngẩn cả người.

Kim Lâm không nhìn thấy phản ứng của Trương Đại Thiên.

Cậu nhanh chóng đứng dậy, gọi Lục Lập Hành:

"Anh Lục đến rồi."

"Ừ, trong nhà có chút việc nên tới trễ, xin lỗi."

"Ha ha, không cần nghĩ cũng biết lý do đến trễ là vì vợ của anh phải không, an tâm, chúng tôi không ngại đâu!"

Lâm Vãn m đi tới, chào hỏi với hai bé con.

"Khanh Khanh, Vãn Vãn, hai đứa có nhớ dì không?"

Lục Lập Hành cũng vô cùng an tâm mà giao hai đứa nhóc kia cho Lâm Vãn m.

Hắn tự mình đi tới chào hỏi Trương Đại Thiên.

"Xin chào ông chủ Trương."

Có điều, sau khi chào hỏi xong, hắn mới phát hiện Trương Đại Thiên không quan tâm tới hắn.

Anh ta dường như vẫn luôn quan sát cái gì đó.

Lục Lập Hành kinh ngạc nhìn theo hướng mắt của anh ta, cuối cùng phát hiện anh ta đang nhìn hai nhóc con nhà mình.

Hơn nữa, còn là nhìn chằm chằm.

Mặc dù biết hai bé con nhà mình rất được chào đón, thế nhưng Lục Lập Hành vẫn luôn cảm thấy ánh mắt của Trương Đại Thiên có chút kỳ quái.

Hắn nhanh chóng la lên:

"Ông chủ Trương, ông chủ Trương?"

Lúc này Trương Đại Thiên mới hồi thần.

Anh ta thất thố đứng dậy, lui về sau một bước:

"Hả, chào cậu, chào cậu, cậu chính là Lục Lập Hành?"

"Ừm, là tôi, lúc nãy ông chủ Trương nhìn cái gì thế?"

Trương Đại Thiên nhanh chóng lắc đầu:

"Không có, không có gì."

Nếu như thừa nhận lúc nãy mình đang nhìn chằm chằm vào con cái nhà người ta thì thật là không lễ phép, nhưng nhớ tới nghi ngờ của mình, Trương Đại Thiên vẫn không nhịn được hỏi:

"Đúng rồi cậu Lục."

"Anh nói đi."

"Hai đứa nhóc này là con của cậu hả?"

"Đúng thế, sao vậy?"

Kim Lâm cũng tò mò:

"Ông chủ Trương sao thế?"

"Không có, chỉ là tôi...cảm thấy có chút quen mắt mà thôi!"

Bé trai kia thật sự trông rất giống bà chủ nhà bọn họ.

Nếu như không phải Trương Đại Thiên biết bà chủ nhà mình không có con cháu.

Thật sự anh sẽ không nghi ngờ chút nào mà cho rằng đứa nhóc ấy chính là cháu ngoại hoặc cháu nội của bà ấy.

"Hửm? Rất nhiều người nói như thế, có lẽ bé con nhà chúng ta có gương mặt đại trà."

Lục Lập Hành xoa gương mặt nhỏ của anh trai.

Trương Đại Thiên nhanh chóng lắc đầu:

"Không có, không có, là do tôi đường đột, thật sự là quá giống. Ha ha. Được rồi, quay trở lại vấn đề chính thôi. Cậu Lục này, Kim Lâm có lẽ đã với cậu về chuyện của biệt thự rồi đúng không? Tạm thời, bà chủ của chúng tôi không còn ở tỉnh thành nữa, có lẽ sau này sẽ về lại, nhưng mà nếu như cậu muốn mua, chúng tôi có thể báo giá trước cho cậu. Giá tiền là 700.000 tệ, không mặc cả, tất cả đều là người thành thật, cậu cũng biết đây là giá thấp hơn thị trường!"

Lục Lập Hành không ngờ cuộc trò chuyện sẽ diễn ra trực tiếp như thế này.

Hắn còn tưởng rằng khi tới đây phải bàn bạc về giá cả một lúc.

Xem ra đúng là cần bán rất gấp.

Hắn nhớ rõ, ở kiếp trước, căn biệt thự này cũng bị bán rất gấp gáp, sau đó bị hắn mua được.

Hơn nữa, nếu như mua lúc này, đúng như anh ta nói, giá cả thấp hơn thị trường rất nhiều.

Lục Lập Hành không hề do dự.

"Được, quyết định là giá này, tôi mua!"

"Được, quyết định như vậy đi. Tối nay tôi sẽ gọi điện thoại cho bà chủ, xem khi nào bà ấy sẽ tới đây, lúc đó sẽ ký hợp đồng sang tên cho cậu."

"Được, cảm ơn ông chủ Trương."

Sau đó.

Mọi người cùng nhau uống trà.

Thỉnh thoảng Trương Đại Thiên vẫn nhìn về phía hai bé con.

Nhưng mà anh không nói thêm gì cả.

Đợi sau khi mọi người rời đi.

Anh ta mới gọi điện thoại...

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment