Không bao lâu sau.
Điện thoại được kết nối.
Giọng nói của Tô Uyển Quân truyền đến từ trong điện thoại:
"Sao rồi? Không phải nói là đi bàn chuyện phòng ốc sao?"
"Ừm, đúng vậy, đã nói xong, người anh em kia lập tức đồng ý, rất sảng khoái."
"Thật sao? Vậy là tốt rồi, vậy tháng sau tôi sẽ tới tỉnh thành, đúng lúc là Hội hoa lan."
"Được, vậy tôi sẽ đi sắp xếp!"
"Ừm, được." Tô Uyển Quân nói xong thì muốn cúp điện thoại.
Nhưng vào lúc này, bà nghe thấy Trương Đại Thiên nói:
"Bà chủ, ngài chờ một chút."
"Sao thế?" Tô Uyển Quân lần nữa cầm điện thoại lên: "Còn có chuyện gì khác sao?"
"Chuyện là… bà chủ, tôi muốn hỏi ngài một vấn đề, ngài đừng nóng giận."
"Được, cậu nói đi."
"Là như vậy, hôm nay tôi nhìn thấy một đứa nhỏ, dáng vẻ rất giống ngài."
Tay Tô Uyển Quân run lên một cái.
"Rất giống?"
"Đúng vậy, là một bé trai. Tôi tò mò hỏi thăm, nhưng mà mẹ của đứa bé không phải là người tỉnh thành. Tôi nhớ bà chủ ngài cũng không có đời sau, đúng là kì quái."
Tay Tô Uyển Quân chậm rãi nắm chặt điện thoại. Nếu như Trương Đại Thiên ở bên cạnh bà sẽ có thể nhìn thấy trên mặt bà đã rịn đầy mồ hôi. Nước mắt cũng chảy xuôi theo gò má.
Thế nhưng, lúc bà nói chuyện thì vẫn mây trôi nước chảy:
"Được, tôi đã biết."
"Ừm, vậy tôi cúp đây, bà chủ bận rộn đi ạ."
"Được."
Cúp điện thoại xong, Tô Uyển Quân lại chậm chạp không để điện thoại xuống.
Giọng nói của Trương Đại Thiên không ngừng vang lên ở bên tai.
Rất giống…
Là trùng hợp hay là gì khác?
Chẳng lẽ, nó còn sống?
Nếu như là thật, như vậy, nó năm nay chắc là cũng 22 rồi.
Không đi đọc, cũng nên có con của mình.
Nhưng mà năm đó.
Bọn họ chính miệng nói là đứa nhỏ đã bị đánh chết.
Sao lại còn sống được chứ?
Nghĩ tới đây, nước mắt Tô Uyển Quân không ngừng chảy xuống.
Chắc là do mình cả nghĩ quá rồi.
Chắc chỉ là trùng hợp mà thôi.
Dù sao, trên thế giới này cũng có không ít người có tướng mạo tương tự nhau.
Bà thở dài, sau đó cầm lấy trái cây trên bàn, bắt đầu ăn.
Những ngày này, bà hình như có chút mê luyến số hoa quả này.
Chờ ăn xong, phải đi tỉnh thành mua về nhiều một chút mới được.
…
Trương Đại Thiên cúp điện thoại xong thì đi chuẩn bị ngay.
Mà một tháng này trôi qua rất nhanh.
Hiệu suất của siêu thị tháng thứ hai cũng cao hơn.
Lúc Lục Lập Hành đi vào siêu thị, phát hiện Diệp Cảnh Thâm đang cao hứng lẩm bẩm cái gì đó. Nhìn thấy anh, đối phương lập tức đi tới bên cạnh:
"Lục huynh đệ, mau nhìn, trực tiếp gấp bội!"
"Thật sao? Coi như không tệ!"
"Cũng đúng, ha ha ha, xem ra siêu thị của chúng ta đúng là càng ngày càng tốt! Vượt qua Đa Nhĩ Vân là chuyện sớm muộn mà thôi."
"Ừm." Lục Lập Hành nhẹ gật đầu.
Nhìn siêu thị bận rộn, trong lòng của hắn cũng có chút an ủi.
Mấy ngày nay, Cố Vãn Thanh luôn lo lắng sau khi mua biệt thự thì cuộc sống sau này sẽ khó khăn.
Nhưng lãi hàng tháng của siêu thị hiện tại không chỉ có 700 ngàn.
Như vậy, Vãn Thanh chắc là cũng yên tâm.
Diệp Cảnh Thâm cảm khái trong chốc lát, đi đến bên cạnh Lục Lập Hành, tò mò hỏi:
"Đúng rồi Lục huynh đệ, cậu lần trước nói, tháng này sẽ có kinh hỉ, kinh hỉ đang ở đâu?"
"Đừng nóng vội, sắp rồi!" Lục Lập Hành lại bày ra vẻ mặt thần bí.
Diệp Cảnh Thâm lần này thật sự gấp rồi. Hắn hận không thể lập tức đánh vỡ nồi đất để hỏi đến tột cùng.
Thế nhưng là, Lục Tiểu Phi lại ngăn cản hắn.
"Được rồi Diệp đại ca, đừng nóng vội, Tiểu Hành nói có chắc chắn sẽ có, chúng ta cứ chờ là được rồi!"
"Vậy được rồi, nhưng mà rốt cuộc cần chờ tới khi nào vậy?"
Lục Lập Hành không có trả lời.
Theo lý thuyết thì chắc là trong mấy ngày này.
Anh cần quan tâm kỹ càng đến tin tức một chút.
Tối hôm đó, sau khi trở về, Lục Lập Hành theo thường lệ đi nấu cơm.
Cố Vãn Thanh đang chơi với các con.
Đại Hoàng nhìn thấy anh trở về thì lập tức chạy vào trong góc, co mình lại rồi chìm vào giấc ngủ.
Trông em bé cả một ngày đúng là khiến thân chó này mệt chết.
Việc này đã trở thành thói quen hàng ngày của Đại Hoàng.
Hai đứa nhóc còn đang chơi vui vẻ.
Cố Vãn Thanh có chút nhàm chán, liền mở TV ra.
TV đang phát tin tức địa phương.
Cố Vãn Thanh vốn không có chú ý lắm. Thế nhưng, không lâu sau đó, cô bỗng nhiên bị tiết mục trên TV thu hút. Cô nhịn không được hô lớn:
"Lập Hành, Lập Hành, mau ra đây nhìn!"
"Sao thế?"
Lục Lập Hành nhô đầu ra từ trong phòng bếp.
Cố Vãn Thanh vừa chỉ TV vừa kinh hô:
"Mau nhìn, mau nhìn, thành phố ban bố việc xây dựng con đường mới bằng kim loại. Tòa nhà ở trước siêu thị của chúng ta sẽ bị hủy để xây đường. Hơn nữa, cái chỗ kia thế mà… lại là trạm xe buýt, đúng lúc ở trước cửa siêu thị của chúng ta!"
Lục Lập Hành nghe xong lời này, lập tức nở nụ cười.
Đến rồi!
Phá dỡ!
Hắn bình tĩnh đi đến trước mặt Cố Vãn Thanh, nhìn về phía TV:
"Thật sao?"
"Đúng vậy, đúng vậy. Nếu thật sự như vậy thì phần che chắn ở trước siêu thị chúng ta sẽ hoàn toàn biến mất. Mau nhìn, con đường phía trước tòa nhà Hoa Điền lại bị thay đổi, hình như là trở nên phiền toái hơn thì phải. Ai nha, Lập Hành, chuyện như vậy có phải là việc tốt đối với chúng ta hay không?"
Lục Lập Hành cười, nhéo nhéo cái mũi Cố Vãn Thanh.
"Đương nhiên là chuyện tốt rồi! Cứ như vậy thì siêu thị của chúng ta nhất định có thể vượt qua siêu thị Đa Nhĩ Vân."
"Ha ha ha, vậy đúng là quá tốt!"
Cố Vãn Thanh cao hứng nở nụ cười.
Mà lúc này.
Diệp gia.
Diệp Cảnh Thâm cũng vừa gặm hạt dưa vừa xem tivi.
Diệp Tiểu Vân còn đang cân nhắc xem lúc nào thì đến tìm hai đứa nhỏ chơi.
Bạch Vân đang nấu cơm.
Từ sau khi đi theo Lục Lập Hành làm việc, Diệp Cảnh Thâm đã trở nên sáng sủa hơn rất nhiều.
Bạch Vân nhịn không được tán dương:
"Ông đó, nếu như có thể gặp được Lục Lập Hành sớm hơn một chút thì chắc là sẽ luôn sáng sủa như vậy, thân thể cũng tốt hơn nhiều!"
"Ha ha, ai nói không phải đâu? Cậu ấy chính là quý nhân của nhà chúng ta. Nhưng mà, Lục huynh đệ luôn thần thần bí bí. Cậu ấy nói với tôi tháng này sẽ có kinh hỉ, nhưng mà cho đến bây giờ tôi vẫn không thấy rốt cuộc là kinh hỉ gì!"
"Kinh hỉ? Vậy ông nhớ chú ý hơn một chút, nói không chừng thật sự có đó. Tôi nghe nói, Lục huynh đệ nói chuyện rất linh nghiệm!"
"Đúng vậy a, ha ha ha…"
Vừa dứt lời, Diệp Cảnh Thâm đã nhìn thấy tin tức trong TV.
Hắn cho là mình nhìn lầm, lập tức tranh thủ thời gian đi về phía TV.
Sau đó, hắn nghiêm túc nhìn một chút, ngay sau đó lập tức kinh hãi!
"Đúng thật… thật là có kinh hỉ?"
"Vợ, vợ, bà mau đến xem!"
Bạch Vân bê cái nồi đi ra:
"Kinh hỉ gì mà lại khiến cho ông kích động như vậy?"
"Bà xem một chút liền biết, mau tới mau tới!'
Diệp Cảnh Thâm không kịp chờ đợi nữa, chỉ muốn lập tức chia sẻ tin tức này cho Bạch Vân.
Bạch Vân xem xét, ngay sau đó cũng chấn kinh.
"Đây… đây không phải là đang nói, vị trí địa lý của Cửu Thiên Đại Hạ tốt hơn hay sao?"
"Đúng vậy, từ xưa đến nay, vị trí địa lý quyết định giá trị thương trường. Siêu thị của chúng ta sợ là sắp thực sự trở thành siêu thị ở trung tâm thành phố rồi!"
"Lợi hại như vậy sao?'
"Ha ha ha ha, Lục huynh đệ quả nhiên không có gạt chúng ta…”
------
Dịch: MBMH Translate