Khi Lục Lập Hành về đến nhà đã là buổi chiều.
Đã đến giờ các em bé đi ngủ.
Vừa về đến nhà thì hai đứa nhỏ đã ngủ rồi.
Đại Hoàng đã ép bản thân ngủ cả buổi sáng, không còn cách nào khác đành phải im lặng ngồi xổm bên cạnh nôi của bọn trẻ.
Chờ đợi đến khi các em bé thức dậy.
Khi buồn chán, còn tự gặm lấy một món đồ chơi và chơi với nó.
Lục Lập Hành dọn dẹp trong phòng.
Anh xoa xoa lông mày rồi ngủ quên trên ghế sofa.
Khi Cố Vãn Thanh quay lại và nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Cô vỗ ngực rồi lẩm bẩm một mình:
"Cứ tưởng là chưa trở về, may là đã ngủ rồi!"
Nghĩ đến đây, cô cố ý hạ thấp giọng, dậm chân về phía phòng ngủ.
Thỉnh thoảng cô lại nhìn Lục Lập Hành.
Thấy anh ấy vẫn ngủ ngon thì càng yên tâm hơn.
Nhanh chóng bước vào phòng.
Điều cô không biết chính là khi cô vừa bước vào phòng, Lục Lập Hành ở trong phòng khách đã mở mắt ra.
Anh nhìn về phía cửa phòng ngủ với nụ cười nhếch mép.
Cô nàng này sao lại bí ẩn như vậy?
Thực ra thì từ lúc Cố Vãn Thanh mới bước vào cửa thì anh ta đã tỉnh giấc rồi.
Nhưng nhìn thấy cô ấy có vẻ không muốn đánh thức anh.
Nên Lục Lập Hành cũng giả vờ như chưa tỉnh giấc.
Đợi đến khi cô ấy vào phòng ngủ thì Lục Lập Hành mới len lén mở mắt ra.
Nhìn thấy trong tay cô ấy đang cầm một cái túi lớn.
Không biết bên trong có gì.
Lục Lập Hành tò mò đứng dậy.
Nghĩ một lúc, anh ta cũng bắt chước dáng vẻ của Cố Vãn Thanh dậm chân rồi đi tới cửa phòng ngủ.
Vừa định đẩy cửa bước vào.
Thì Cố Vãn Thanh mở cửa, hình như đang định đi vào nhà bếp.
Trên tay cô còn cầm một chiếc bánh kem lớn có hai tầng.
Nhìn thấy anh, cô vội giấu chiếc bánh kem sau lưng.
Nhưng mà chiếc bánh lớn như vậy thì không thể nào giấu được.
Cô chỉ có thể ấp úng nói:
“Anh… Sao anh thức rồi?”
Cô ấy nói hôm nay cô ấy định về sớm.
Nhưng La Mỹ Lan nhất quyết đưa cô đi ăn trưa.
Cứ ăn mãi cho đến giờ này.
Nếu không thì căn bản sẽ không bị Lục Lập Hành phát hiện.
“Bánh kem?”
Lục Lập Hành nghi hoặc nhìn cô ấy.
"Sao em lại mua bánh kem chi vậy?"
“Em, em…”
Cố Vãn Thanh muốn nói gì đó, nhưng nhìn vẻ mặt của Lục Lập Hành, lại không giống như đang nói đùa.
Cô cũng ngẩn ngơ một lúc.
“Anh… chẳng lẽ anh không nhớ sao?”
“Cái gì?”
“Ngày mai là sinh nhật của anh đấy!”
Lục Lập Hành sửng sốt.
Sau khi rời khỏi nhà ở kiếp trước, anh ta chưa từng ăn mừng sinh nhật lần nào nữa.
Sau đó sống đến tuổi đó một mình rồi lại sống lại.
Anh ấy thậm chí còn quên mất ngày sinh nhật của mình.
Sau khi được Cố Vãn Thanh nhắc nhở, ngày mai hình như đúng là sinh nhật của anh ta.
Chỉ là không ngờ tới Cố Vãn Thanh vẫn còn nhớ.
"Vốn dĩ em định để chiếc bánh này vào tủ lạnh trước, ngày mai lấy ra để làm anh ngạc nhiên!"
Cố Vãn Thanh lấy bánh ra đưa cho Lục Lập Hành.
“Nếu đã bị anh phát hiện rồi thì tặng anh này!”
Lục Lập Hành lần nữa sửng sốt.
Anh ta cầm lấy chiếc bánh kem và nói một cách hài hước:
"Vậy là em định hôm nay và ngày mai không cho anh vào bếp sao? Nếu không thì anh cũng sẽ phát hiện rồi sao?"
“Ừm, đúng vậy!”
Cố Vãn Thanh nghiêm túc gật đầu.
Trong lòng Lục Lập Hành lại tràn ngập tiếng cười.
Cô nàng này thật dễ thương!
"Haha, được rồi, nhưng bây giờ bị anh phát hiện thì cũng coi như bất ngờ đấy, vợ à."
“Hả?”
“Cảm ơn em, anh rất thích.”
Nghe thấy lời này, Cố Vãn Thanh khẽ mỉm cười.
Cô đưa tay ra, nhẹ nhàng nhéo mặt Lục Lập Hành, cười nói:
"Em biết anh sẽ thích mà. Vốn dĩ hôm qua cha mẹ, anh cả và chị dâu đều gọi điện cho em rồi, hỏi chúng ta có thể về nhà ăn sinh nhật được không. Em nói anh khá bận nên họ nhờ em chuẩn bị!"
“Em nghĩ đi nghĩ lại cũng không biết em có thể chuẩn bị gì nên đi mua một cái bánh kem!”
"Nhưng mà anh thông minh như vậy, quả nhiên đã bị anh trực tiếp phát hiện rồi."
“Nếu đã như vậy, thì… em cũng sẽ tặng quà cho anh luôn nhé!”
Nói xong.
Cố Vãn Thanh nhanh chóng lùi lại.
Nhặt chiếc túi còn lại và mở nó ra.
Bên trong có một bộ vest rất trang trọng.
Cô đưa bộ vest ra và nói:
"Em nhờ Mỹ Lan giúp em chọn kiểu dáng. Em biết quần áo do người khác thiết kế không đẹp bằng của anh thiết kế, nhưng em cũng không biết thiết kế nên chỉ muốn mua cho anh một bộ thôi!"
"Nếu sau này anh không ngại thì khi đến những dịp trang trọng cứ mặc nó, được không?"
“Mau thử đi!”
Cố Vãn Thanh nói xong thì đưa quần áo cho Lục Lập Hành.
Lục Lập Hành lại lấy quần áo đi.
Nhưng anh không vội thay quần áo.
Thay vào đó, anh để bánh và quần áo sang một bên.
Sau đó, anh chậm rãi đi về phía Cố Vãn Thanh.
Cố Vãn Thanh nghi hoặc hỏi:
“Anh đang làm gì thế? Có chuyện gì vậy? Mau thử quần áo đi!"
"Thực ra……"
Lục Lập Hành nhìn Cố Vãn Thanh, khẽ mỉm cười:
"Thứ anh muốn nhất không phải là quần áo."
Ánh mắt anh ta hừng hực.
Nhìn Cố Vãn Thanh đang có chút đỏ mặt.
“Thế… thế thì anh thích gì? Em mua cho anh!”
“Không thể mua được.”
Lục Lập Hành nói.
Cố Vãn Thanh sửng sốt:
"Hả? Còn có thứ gì mà em không mua được à? Không thể nào? Em thấy cái gì người ta cũng bán. Nói cho em biết đi, em sẽ nghĩ cách."
Lục Lập Hành nhìn cô một cách kỳ quái.
Một lúc sau, anh ta bật cười:
“Thế thì anh nói ra nhé!”’
“Ừm ừm!”
Cố Vãn Thanh gật đầu như tỏi, lúc này cô vẫn chưa nhận ra.
Bản thân đang rơi vào bẫy ngôn từ của Lục Lập Hành.
Cho đến khi anh đến gần cô và nắm lấy tay cô.
Lục Lập Hành mới giả vờ thần bí nói:
“Điều anh mong muốn nhất là em…”
Cố Vãn Thanh có chút giật mình.
Ngay sau đó, cô đã hiểu ý của Lục Lập Hành.
Sau đó.
Cô đỏ mặt ngượng ngùng.
"Cái này... em, cái đó... em..."
Sau một hồi loay hoay, Cố Vãn Thanh hạ quyết tâm nói:
“Được… được thì được đó, nhưng mà…”
Lục Lập Hành vừa nghe vậy, không khách khí mà ôm Cố Vãn Thanh vào trong lòng.
“Em nói… được đúng không?”
Cố Vãn Thanh gật đầu.
"Nhưng hai đứa nhỏ cứ khóc vào ban đêm và cần bú sữa này kia. Chúng ta..."
"Vậy thì không cần thiết phải vào ban đêm!"
“Hả?”
Cố Vãn Thanh sửng sốt.
Dường như cô ấy không hiểu ý của Lục Lập Hành.
Lục Lập Hành cười nói:
"Em nhìn đi, bây giờ bọn chúng ngủ ngon chưa kìa!"
“Nhưng bây giờ đang là ban ngày…”
“Không thể làm vào ban ngày được sao?”
“Ồ…”
Cố Vãn Thanh không biết nên nói làm sao.
Cô chỉ có thể gật đầu:
“Được… được thôi!”
“Thế thì đúng rồi, thế thì bây giờ anh phải đến nhận quà sinh nhật của mình rồi!”
“Nhưng không phải ngày mai mới là sinh nhật của anh sao?”
"Bất cứ khi nào có em ở đây thì đều là sinh nhật của anh!"
Nói xong.
Lục Lập Hành hôn cô.
Nhưng vào lúc này.
Đại Hoàng đang ở bên cạnh nhìn một cách náo nhiệt đột nhiên kêu lên.
Cứ như nó cho rằng Lục Lập Hành đang bắt nạt Cố Vãn Thanh.
Nó chỉ đành phải hét lên và chạy tới.
Cắn lấy quần áo của Lục Lập Hành, nó định xé xác anh ta.
Lục Lập Hành: …
Anh ta bất lực nhìn Đại Hoàng rồi nhìn sang Cố Vãn Thanh.
Cố Vãn Thanh không nhịn được mà bật cười thành tiếng...
------
Dịch: MBMH Translate