Lúc Lục Lập Hành đến, đã nhìn thấy Trương Đại Thiên và Tô Uyển Quân.
Anh vừa ra hiệu cho hai đứa nhỏ đừng quậy phá lung tung, vừa kinh ngạc chào hỏi:
"Ông chủ Trương, chị Tô, sao hai người đều ở chỗ này?"
Nhìn lại dáng vẻ của hai người, Lục Lập Hành nghi ngờ:
"Các người… có quen biết?"
Toàn bộ tâm tư của Tô Uyển Quân đều đặt hết vào hai đứa nhỏ, bà thậm chí còn không có chú ý tới Lục Lập Hành.
Trương Đại Thiên vốn đang chờ bà chủ lên tiếng, nhưng mà chờ mãi mà không thấy bà chủ mở miệng, anh đành tranh thủ thời gian tiếp lời:
"A? Lục huynh đệ, quên giới thiệu cho cậu, đây là bà chủ của chúng tôi, Tô Uyển Quân, cũng chính là người sẽ ký hợp đồng với cậu."
"Tô tổng, đây chính là người muốn mua biệt thự của chúng ta, Lục Lập Hành. Ngài chắc là cũng biết?"
"Tô tổng? Tô tổng? Bà chủ!"
Thấy Tô Uyển Quân nãy giờ không nói gì, Trương Đại Thiên đành phải kêu một tiếng.
Tô Uyển Quân lúc này mới phản ứng được, bà lập tức ý thức được sự thất thố của mình, vội vàng nói:
"A a, đúng, tôi biết, ông chủ Lục, xin chào!"
Lục Lập Hành gật đầu: "Chào chị Tô, không nghĩ tới lại trùng hợp như vậy, chị đây là sao thế? Bệnh còn chưa hết sao?"
"Không, tốt rồi, mời ông chủ Lục đi vào bên trong! Mời vào bên trong."
Vẻ mặt Tô Uyển Quân có chút khẩn trương. Lúc nói chuyện, sắc mặt cũng thay đổi.
Trương Đại Thiên một mặt mê mang: "Bà chủ…"
Nhưng Tô Uyển Quân hiển nhiên là không để ý tới hắn. Bà đi thẳng tới bên cạnh Lục Lập Hành.
Lục Lập Hành cũng ý thức được, hôm nay Tô Uyển Quân hình như quá nhiệt tình.
Nhưng anh cũng không biết là nguyên nhân gì, chỉ có thể đi theo Tô Uyển Quân vào trong.
Chờ tiến vào gian phòng.
Trương Đại Thiên gọi nhân viên phục vụ mang thức ăn lên.
Lục Lập Hành để hai đứa nhỏ nhà mình sang một bên, để bọn nhỏ tự chơi đùa.
Nhưng anh phát hiện, ánh mắt Tô Uyển Quân chưa từng rời khỏi hai đứa nhỏ.
Lục Lập Hành lại đành phải kéo xe trẻ sơ sinh qua, đặt ở bên cạnh Tô Uyển Quân.
"Chị thích bọn nhỏ?"
Tô Uyển Quân liền vội vàng gật đầu: "Ừm, thích, bọn chúng thật đáng yêu!"
"Đúng vậy!"
Con mình được người khác khen, Lục Lập Hành cũng vô cùng vui vẻ.
Nhưng mà Trương Đại Thiên ngồi ở phía đối diện lại cười nói:
"Ha ha ha, Tô tổng, để hai đứa nhóc này ở cạnh bà mà quan sát đúng là càng giống hơn, ngay cả gương mặt của bé gái kia cũng có chút tương tự với bà."
Lời này lập tức khiến cho Tô Uyển Quân vô cùng khó xử.
"Là…là… Sao?"
Lục Lập Hành lập tức nhướng mày.
Giống?
Anh lần nữa nhìn về phía Tô Uyển Quân.
Còn nhớ rõ lần thứ nhất cứu Tô Uyển Quân, Lục Lập Hành đã cảm thấy người phụ nữ này có chút quen mắt. Nhưng nhất thời không nhớ ra là đã gặp qua ở đâu, cũng không có liên tưởng đến con của mình.
Lúc này nghe Trương Đại Thiên nói như vậy, Lục Lập Hành ngây người.
Nhìn như vậy, không thể không nói, thật sự có chút tương tự.
Thế nhưng…
Làm sao lại như vậy?
Anh nghi ngờ nhìn về phía Tô Uyển Quân.
Tô Uyển Quân vội vàng nói:
"Đừng nghe cậu ấy nói lung tung, đại khái chỉ là trùng hợp thôi!"
Trương Đại Thiên cũng vô cùng không có đầu não mà nói:
"Đúng đúng đúng, đúng là có một số trường hợp người với người có dáng vẻ tương tự nhau. Ha ha ha, Lục huynh đệ, Tô tổng chúng tôi không có con cũng không có đời sau. Nhưng mà có khả năng có liên quan tới họ hàng xa cũng nên. Trong thân tích của cậu có người nào họ Tô không?"
Lục Lập Hành lắc đầu.
Chuyện này thì thật sự không có.
"Có lẽ đây đơn thuần chỉ là trùng hợp mà thôi, ha ha ha, đồ ăn lên rồi, ăn cơm ăn cơm!"
Bầu không khí ngột ngạt giữa mấy người lúc này mới hòa hoãn lại.
Nhưng Lục Lập Hành phát hiện, Tô Uyển Quân thỉnh thoảng lại vô tình nhìn về phía hai đứa nhỏ, giống như muốn tới gần nhưng lại không dám.
Nhưng mà ấn tượng của Lục Lập Hành về Tô Uyển Quân là một người phụ nữ khí chất uyển chuyển. Cho dù là ngã bệnh thì cũng ung dung không vội.
Sao dáng vẻ hiện tại lại nhát gan như vậy?
Trừ khi, bà ấy có chuyện gì đó gạt mình.
Lục Lập Hành giả bộ như lơ đãng hỏi:
"Chị Tô, chị không có ý định kết hôn sao?'
Tay Tô Uyển Quân hơi run, rất nhanh, liền khôi phục nụ cười:
“Không, không ai muốn, không có cách nào."
"Làm sao có thể? Chị Tô khiêm tốn rồi, là bởi vì gặp chuyện gì hoặc là người nào làm trễ nải sao?"
Tô Uyển Quân nhẹ gật đầu:
"Đúng vậy, nhưng mà cứ như vậy cũng rất tốt!"
"Ừm." Lục Lập Hành nhẹ gật đầu, không có tiếp tục nói chuyện.
Sau đó, Trương Đại Thiên lấy hợp đồng mua bán ra.
Tô Uyển Quân và Lục Lập Hành đều ký tên.
Bữa cơm hôm nay cũng coi như xong.
Lục Lập Hành đứng lên, chuẩn bị đi trả tiền, lại bị Tô Uyển Quân ngăn cản.
"Đừng đừng, Đại Thiên, cậu đi…"
Lục Lập Hành có chút xấu hổ:
"Chị Tô, chị bán biệt thự cho tôi với giá rẻ như vậy, nên để tôi mời cơm mới đúng."
"Không có việc gì, cậu còn từng cứu mạng tôi mà, để tôi mời cho."
Trương Đại Thiên tay mắt lanh lẹ, tranh thủ thời gian đi ra ngoài trả tiền.
Trong gian phòng yên tĩnh trở lại.
Tô Uyển Quân chăm chú chơi với hai đứa nhỏ, chọc cho bọn nhỏ cười to.
Tô Uyển Quân ngẩng đầu lên, ra vẻ lơ đãng hỏi Lục Lập Hành:
"Ông chủ Lục, mẹ của bọn nhỏ bận việc sao?"
Trong lòng Lục Lập Hành hơi hồi hộp một chút. Anh bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng.
"Chị Tô, chị gọi tôi là Tiểu Hành là được, mẹ của bọn nhỏ hôm nay đi dạo phố, nói là có hẹn với chị em tốt, không tiện từ chối."
"À…." Giọng điệu của Tô Uyển Quân có chút mất mát.
"Bọn nhỏ đáng yêu như thế, mẹ của chúng chắc chắn cũng rất xinh đẹp, không biết tôi có cơ hội làm quen hay không?"
"Đương nhiên là có, chờ lần sau đi, tôi sẽ mang theo mẹ bọn nhỏ tới mời chị ăn cơm."
"Được được được, đừng khách sáo, nên là tôi mời mới đúng. Ha ha ha, rất lâu rồi không có vui vẻ như vậy, hai đứa nhóc này đúng là Khai Tâm Quả!"
Tô Uyển Quân khen hai đứa nhỏ không ngớt lời.
Lục Lập Hành cũng không có ngăn cản.
Chờ Trương Đại Thiên thanh toán xong, anh mới chào tạm biệt với Tô Uyển Quân, mang theo các con rời đi.
Trương Đại Thiên vốn muốn gọi Tô Uyển Quân đi nhanh lên.
Thế nhưng anh lại phát hiện, Tô Uyển Quân vẫn đứng tại cửa ra vào, nhìn về phương hướng Lục Lập Hành rời đi.
Trương Đại Thiên có chút bất đắc dĩ.
"Tô tổng?"
Kêu một tiếng không thấy có phản ứng, Trương Đại Thiên đành phải vươn tay lắc lắc trước mặt Tô Uyển Quân.
"Tô tổng, người đã đi xa rồi!"
"Ồ!" Tô Uyển Quân lúc này mới ngại ngùng cúi thấp đầu.
"Vậy chúng ta cũng đi thôi!"
Trên đường về khách sạn, Tô Uyển Quân còn có chút lơ đãng.
Trương Đại Thiên nhìn mà có chút khó chịu.
"Tô tổng, nếu như ngài thật sự thích trẻ con, thực ra có thể cùng bác sĩ Tất…"
"Đừng nói lung tung!"
Tô Uyển Quân lập tức đánh gãy lời nói của Trương Đại Thiên.
Trương Đại Thiên bất đắc dĩ, đành phải chăm chú lái xe.
Anh không biết là, trong lòng Tô Uyển Quân lúc này đã nhấc lên sóng to gió lớn.
Nếu như…
Nếu như đó thật sự là con của mình.
Vậy đã nói rõ, con của mình còn sống.
Hắn thì sao…
Có phải là cũng còn sống hay không?
Đứa trẻ năm đó rõ ràng đã không còn.
Sao lại thế…
Khóe mắt của bà chảy xuống một giọt nước mắt.
Tô Uyển Quân yên lặng nhắm mắt lại, nén nước mắt trở về.
Bà nghiêng người dựa vào xe, giống như chỉ có như vậy mới có thể làm cho bản thân mình cảm thấy thoải mái hơn một chút…
Có lẽ.
Phải tìm cơ hội gặp mặt vợ của Lục Lập Hành một lần…
------
Dịch: MBMH Translate