Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 608 - Chương 608 - Đứa Bé Mà Cậu Nói Lần Trước Thì Ra Là Nó

Chương 608 - Đứa Bé Mà Cậu Nói Lần Trước Thì Ra Là Nó
Chương 608 - Đứa Bé Mà Cậu Nói Lần Trước Thì Ra Là Nó

"Giống? Đứa bé mà cậu nói lần trước thì ra là nó sao?"

"Đúng vậy, tôi lúc ấy đã cảm thấy kỳ quái, sao lai giống như vậy được. Thì ra bà chủ không thấy rõ sao?"

Trong lòng Tô Uyển Quân có chút loạn.

"Không có, đứa nhỏ ngủ thiếp đi, tôi chỉ thấy là hai đứa bé, không nhìn thấy mặt."

Trương Đại Thiên không có ý thức được tâm tình của Tô Uyển Quân có chút không đúng. Anh vui vẻ nói:

"Nhắc tới cũng kỳ quái, rõ ràng hai người trước đó cũng không quen biết nhau. Nhưng mà dáng vẻ của đứa bé kia thật sự là rất giống. Ha ha, mấy chuyện như duyên phận này đúng là không thể nói rõ. Tôi trước đó còn chứng kiến hai người hoàn toàn không có quan hệ gì nhưng lại có dáng vẻ giống nhau ở trên TV đó!"

"Ừm…" Tô Uyển Quân nhẹ gật đầu, nhưng tư tưởng lại trôi dạt đến ngoài vũ trụ.

Mãi cho đến khi trở về khách sạn, bà vẫn cảm thấy mơ hồ:

"Đại Thiên."

"Sao thế?"

"Hẹn cậu ấy ăn cơm sớm một chút, tôi muốn nhìn thấy hai đứa nhỏ kia."

"Được, không có vấn đề, tôi sẽ sắp xếp ngay!" Trương Đại Thiên gật đầu.

Lục Lập Hành đi dạo xong ở siêu thị liền trở về nhà. Sau khi đến nhà, anh chủ động bàn giao.

"Lúc ở siêu thị gặp được chị gái mà anh đã từng cứu, họ Tô, mua một đống lớn hoa quả, còn khen bảo bối nhà chúng ta!"

Cố Vãn Thanh nhìn hắn, cảm thấy buồn cười.

"Họ hay như vậy sao?”

"Ha ha, họ của vợ cũng hay mà."

Lục Lập Hành nhìn Cố Vãn Thanh nói.

Cố Vãn Thanh bất đắc dĩ: "Được rồi, đừng ba hoa nữa, tới tới tới, các con, tới giờ uống sữa rồi~ "

Cô đưa hai bình sữa bột vừa pha cho hai đứa nhỏ. ‌

Hai đứa nhóc vừa tỉnh ngủ thấy vậy thì vô cùng vui vẻ.

Đại Hoàng đã nghỉ ngơi dưỡng sức xong, vô cùng muốn chơi với hai đứa nhỏ. Nó cao hứng chạy tới chạy lui ở bên cạnh bọn họ, khỏi phải nói là có bao nhiêu vui ‌vẻ.

Chọc cho hai đứa nhỏ cười không ngậm miệng được.

Lục Lập Hành đi vào nhà bếp nấu cơm.

Trông thấy Cố Vãn Thanh cũng tiến vào, anh nói:

"Vãn Thanh, ông chủ Hà nói, cần chuyển hoa lan đến nhanh một chút. Chúng ta phải về nhà một chuyến, Hội hoa lan sẽ bắt đầu sau một tuần nữa!"

"Vậy phải làm sao bây giờ? Mấy ngày nay siêu thị có bận gì không?"

"Không bận, cho nên anh nghĩ cuối tuần này có thể trở về chuyển."

"Được, có thể!"

Trong lúc hai người nói chuyện, điện thoại vang lên.

Lục Lập Hành nhận điện thoại, chỉ nghe thấy giọng của Trương Đại Thiên:

"Lục huynh đệ, có bận gì không?"

"Cũng được, sao thế ông chủ Trương? Bà chủ của các người trở về rồi sao?"

"Ha ha, Lục huynh đệ đoán thật chuẩn, đúng vậy, bà chủ của chúng tôi đã tới. Bà ấy nói, muốn mời cậu ăn một bữa cơm!"

"Hả? Mời tôi ăn cơm? Là tôi mời các người mới đúng chứ ông chủ Trương!"

Trương Đại Thiên cũng nở nụ cười: ‌

"Cậu đừng để ý chuyện này, tôi đã tìm được chỗ tốt rồi, trưa mai được không? Buổi tối thì bọn nhỏ phải đi ngủ sớm, sợ không tiện. Nếu như thuận tiện thì chúng ta ký hợp đồng luôn."

"Được, không thành vấn đề!"

Lục Lập Hành gật đầu.

Sau khi cúp điện thoại, anh nói lại tin tức tốt này cho Cố Vãn Thanh.

Cố Vãn Thanh ‌cũng cười theo:

"Vậy thì tốt quá, ngày mai anh mang theo các con đi ăn đi, em hẹn chị Bạch Vân đi dạo phố."

"Hả? Dạo phố?"

Lục Lập Hành tò mò nhìn về phía Cố Vãn Thanh.

Nha đầu này, sao đột nhiên lại nghĩ thông rồi.

Trước đó để cô đi ra ngoài, cô còn không chịu đi.

"Đúng vậy, anh không phải luôn nói em cần phải mở rộng vòng tròn xã giao của mình hay sao? Em có nói chuyện này với chị Bạch Vân. Chị ấy nói sẽ mang em dạo chơi, vốn cũng định mang theo cả hai đứa nhỏ nữa. A đúng rồi, còn có Mỹ Lan!"

Lục Lập Hành nở nụ cười:

"Được, vậy các em đi đi, cứ giao bọn nhỏ cho anh, đio chơi vui vẻ."

"Ừm!"

Cố Vãn Thanh lần nữa gật đầu.

Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh.

Ngày kế tiếp.

Tới gần giữa trưa.

Cố Vãn Thanh ‌chào tạm biệt Lục Lập Hành rồi ra ngoài.

Hai đứa nhỏ thậm chí còn chưa kịp nhìn thấy mẹ của mình!

Lục Lập Hành nhìn bóng lưng của Cố Vãn Thanh, luôn cảm thấy có chút kỳ quái. ‌ Nhưng anh cũng không có ‌gọi cô lại.

Sau khi chuẩn bị cho hai đứa nhỏ xong, anh nói với Đại Hoàng:

"Đại Hoàng, tao muốn mang theo bọn nhỏ ra ngoài ăn một bữa cơm, cơm nước xong xuôi liền trở lại. Mày đi ngủ lấy sức một chút đi!"

Đại Hoàng yên ‌lặng liếc mắt.

Đúng là mỗi lần dỗ bọn nhỏ xong thì nó đều cần nghỉ ngơi một chút. Nhưng hôm qua vừa ngủ đã hơn nửa ngày, buổi tối còn ngủ một buổi tối. Nó hiện tại ít nhất cũng có thể giữ tinh thần tỉnh táo cả ngày hôm nay.

Không nghĩ tới.

Tất cả người một nhà đều đi ra ngoài, để nó ở trong nhà!

Đại Hoàng rất không hài lòng.

Nó kêu hai tiếng với Lục Lập Hành, nhưng vẫn không ngăn cản Lục Lập Hành đi ra ngoài.

Anh tiến lên vỗ vỗ đầu Đại Hoàng, cười nói:

"Đại Hoàng đúng là nghe lời, lúc về sẽ mang xương cho mày."

Đại Hoàng lúc này mới hài lòng quay trở về nằm xuống!

Lúc hai đứa nhỏ đi ra ngoài còn giơ tay vẫy vẫy với Đại Hoàng.

Dáng vẻ kia khỏi phải nói là có bao nhiêu đáng yêu.

Mà lúc này.

Trong tiệm cơm.

Tô Uyển Quân và Trương Đại Thiên đã đến.

Trương Đại Thiên kéo cho Tô Uyển Quân cái ‌ghế, nói:

"Bà chủ, ngài ngồi xuống trước… Còn nửa giờ nữa mới tới thời gian hẹn mà, sao ngài lại tới sớm như vậy! Không nghỉ ngơi nhiều một chút?"

Tô Uyển Quân khoát tay áo:

"Ngủ đủ rồi."

Lúc nói chuyện, ánh mắt của bà vẫn luôn nhìn ra ngoài phòng khách.

Từ lúc Trương Đại Thiên nói con của Lục Lập Hành có dáng vẻ giống mình, Tô Uyển Quân đã cảm thấy trong lòng giống như bị một chuyện chặn lại.

Tâm thần bất an.

Mãi cho đến sáng hôm nay, bà mới không kịp chờ đợi mà chuẩn bị đi ra ngoài.

Ngồi trong chốc lát, Tô Uyển Quân cảm thấy có chút nôn nóng.

Bà dứt khoát đứng lên, đi tới cửa, cùng Trương Đại Thiên chờ.

Trương Đại Thiên đang hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, trông thấy Tô Uyển Quân đi ra, thì vội vàng nói:

"Bà chủ, ngài lại ra đây làm gì? Bên ngoài vẫn còn có chút gió lạnh, ngài nhanh đi về đi, để tôi chờ là được!"

"Không có chuyện gì, tôi ngồi đấy cũng không có việc gì, đi ra ngoài dạo một chút rất tốt."

"Ngài đúng là…"

Trương Đại Thiên bất đắc dĩ, đành phải để bà tùy ý.

Nhưng càng nghĩ, ‌ Trương Đại Thiên vẫn cảm thấy kỳ quái:

"Bà chủ, sao tôi cứ cảm thấy hình như ngài đang có tâm sự thì phải? Hơn nữa, dáng vẻ còn giống như rất gấp gáp. Tôi nói trước với ngài nha, tuy Lục Lập Hành rất không tệ, nhưng mà tuổi của cậu ấy tương đối nhỏ, mà lại, cậu cấy cũng có vợ con rồi…”

Tô Uyển Quân: ‌…

Bà ho nhẹ một tiếng: "Đại Thiên, cậu nói cái gì đó?"

Trương Đại Thiên tranh thủ thời gian im miệng.‌

"Tôi không có ý kia. Tôi chỉ cảm thấy ngài hình như là quá để tâm tới Lục Lập Hành rồi thì phải. Dựa theo thực lực của chúng ta, tuy quả thật cần phải cảm tạ hắn, nhưng chỉ cần tôi ra mặt là được. Ngài không cần thiết gióng trống khua chiêng như vậy, còn ra nghênh tiếp. Chuyện này không hợp với thân phận của ngài cho lắm!"

Trương Đại Thiên còn muốn nói cái gì đó, liền nghe Tô ‌ Uyển Quân nói:

"Tới rồi…"

Trương Đại Thiên hơi sững sờ, tranh thủ thời gian nghiêng đầu qua.

Quả nhiên trông thấy Lục Lập Hành đi tới. Anh lập tức đi nghênh đón.

Mà Tô Uyển Quân đã hoàn toàn sững sờ tại chỗ.

Bà nhìn thấy Lục Lập Hành đẩy xe trẻ sơ sinh, bên trong là hai đứa nhỏ đang cầm bóng bay.

Vừa đi, vừa chơi, còn cười khanh khách.

Bé gái mặc đồ đỏ, con mắt thậm chí đã híp lại thành một đường nhỏ.

Đứa bé trai còn lại tuy cũng rất vui vẻ, nhưng nhìn vào cảm giác như đang hùa theo em gái hơn.

Mà dáng vẻ của bé trai quả nhiên như là Trương Đại Thiên nói, vô cùng giống‌ Tô Uyển Quân…

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment