Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 607 - Chương 607 - Tại Sao Là Cậu

Chương 607 - Tại Sao Là Cậu
Chương 607 - Tại Sao Là Cậu

Buổi sáng.

Lục Lập Hành thu dọn xong xuôi, sau đó mang theo các con đến siêu thị.

Anh hầu như mỗi ngày đều sẽ đi dạo siêu thị một vòng. Anh muốn nhìn xem có gì cần bản thân giúp đỡ hay không, hôm nay cũng không ngoại lệ.

Anh vừa đi, Đại Hoàng ngủ chổng vó lên trời trong phòng.

Lúc này.

Cửa siêu thị.

Tô Uyển Quân đã đến. ‌

Bà thanh toán tiền xe, sau đó xuống xe tiến vào siêu thị.

Dọc theo con đường này, bà cảm thấy vô cùng mới lạ đối với siêu thị này.

Dựa theo lời nói của Trương Đại Thiên, người mua biệt thự của mình là ông chủ của siêu thị này.

Nghe nói, là một thanh niên chừng hai mươi.

Những hoa quả này cũng là do chính hắn bồi dưỡng.

Ở toàn bộ tỉnh thành, thậm chí là cả nước, đều là độc nhất vô nhị.

Tô Uyển Quân rất ngạc nhiên, rốt cuộc là người trẻ tuổi như nào, thế mà lại tài giỏi như thế!

Tiến vào siêu thị.

Bà đi thẳng đến khu hoa quả.

Bà lập tức bị đóng hoa quả phía trong hấp dẫn.

Đây không phải chính là hoa quả mà bà ăn xong vẫn luôn không mua được hay sao?

Tô Uyển Quân ‌tranh thủ thời gian cầm mấy cái túi, sau đó bắt đầu chăm chú lựa chọn.

Dưới tình huống bình thường, mua hoa quả đều cần lựa chọn thật lâu.

Nhưng mà Tô Uyển Quân phát hiện, hoa quả ở đây hầu như không cần chọn.

Lấy ra bất kỳ một ‌quả nào, đều vô cùng tốt.

Bà vui vẻ bỏ đầy một túi lớn.

Đẩy xe mua sắm, lại cảm thấy vẫn chưa đủ.

Tô Uyển Quân nghĩ một lúc, sau đó gọi nhân viên bán hàng bên cạnh.

"Xin chào, xin hỏi có rương hay thùng gì đó không, hoặc là bao tải to cũng được, tôi muốn mua nhiều một chút."

Nhân viên bán hàng cười nói:

"Có thì có, nhưng mà mua quá nhiều, sợ là không dễ cầm!"

"Không có chuyện gì, lát nữa tôi sẽ gọi người tới đón."

"Vậy được rồi!"

Nhân viên bán hàng nhanh chóng lấy cho Tô Uyển Quân mấy cái thùng đựng hoa quả.

Bà lúc này mới hài lòng.

Bà lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi điện cho Trương Đại Thiên, để hắn đến nạp chút sức lao động.

Nhưng vào lúc định tìm kiếm số điện thoại của Trương Đại Thiên, Tô Uyển Quân bỗng ngây ngẩn cả người.

Chỉ thấy cách đó không xa có một người đàn ông đang đi tới.

Người đàn ông đẩy xe sơ sinh.

Trên xe đẩy là hao đứa nhóc.

Mặt của bọn nhỏ bị mũ che lại, đang ngủ say sưa.

Bà không nhìn thấy mặt của bọn nhỏ, nhưng lại có thể trông thấy gương mặt của người đàn ông.

Tô Uyển Quân hơi sững sờ, đi tới về phía người đàn ông.

Nhân viên bán hàng thấy bà muốn đi, tò mò hỏi:

"Nữ sĩ, ngài còn cần những thứ này không?"

"A a, cần cần, tôi nhìn thấy một người quen nên muốn đi qua nhìn một chút!"

"À, ngài…"

Nhân viên bán hàng đang ‌muốn nói chuyện, cũng trông thấy ông chủ của mình. Cô cười nói: "Ngài đang nói đến ông chủ của chúng tôi sao? Hai đứa con của anh ấy đúng là vô cùng đáng yêu!"

"Hả? Ông chủ?"

"Đúng vậy, chính là cái người đẹp trai đang đẩy xe đẩy trẻ em kia, chỗ đó!"

Nhân viên bán hàng chỉ về phía Lục Lập Hành.

Tô Uyển Quân có chút ngẩn người:

"Đó là ông chủ của các người sao!"

"Đúng, ông chủ Lục của chúng tôi."

"Trùng hợp như vậy sao?" Bà nở nụ cười.

Vào lúc hai người nói chuyện, Lục Lập Hành đã cảm thấy có người đang nhìn chính mình. Anh vừa nghiêng đầu, đã nhìn thấy Tô Uyển Quân.

Lục Lập Hành ‌cũng sửng sốt một chút.

Đây không phải chính là người phụ nữ mà mình đã cứu lần trước sao?

Cô thế mà đã xuất viện? ‌

Lục Lập Hành tò mò đi tới.

Tô Uyển Quân‌ cũng nhìn về phía anh:

"Lục tiên sinh, thật sự là cậu, đa tạ cậu đã cứu tôi!"

Lục Lập Hành không nghĩ tới, dưới tình huống như vậy mà người phụ nữ kia còn có thể nhận ra mình. Anh cười cười:

"Cô đã ổn hơn chưa?"

"Không có chuyện gì, hôm nay xuất viện, muốn đến mua chút hoa quả, lại gặp phải cậu!"

Lục Lập Hành nhẹ gật đầu:

"Có lẽ là trùng hợp?"

Tô Uyển Quân đưa ánh mắt về phía hai đứa nhỏ.

Bà nhớ Trương Đại Thiên nói từng gặp một đứa bé trai rất giống mình.

Bé trai kia hình như cũng là sinh đôi.

Chẳng lẽ là đứa nhỏ này sao?

Chắc là sẽ không trùng hợp như vậy?

Lục Lập Hành thấy thế, cho là cô cảm thấy hứng thú đối với bọn nhỏ.

Anh nói:

"Bọn chúng đã ngủ thiếp đi rồi, cô đợi chút, tôi sẽ gọi bọn chúng dậy!'

"Ai? Đừng đừng đừng, trẻ con thức dậy giữa chừng sẽ rất khó chịu, sợ là sẽ khóc rống, như này rất tốt, một mình cậu mang theo bọn nhỏ ra ngoài sao?"

Lục Lập Hành nhẹ gật đầu:

"Ừm, để mẹ bọn nhỏ ở nhà nghỉ ngơi một chút, trên đường đi hai nhóc này còn hưng phấn, ai ngờ đến cửa siêu thị liền ngủ ‌mất."

"Ha ha, trẻ con mà, rất dễ chìm vào giấc ngủ. Không nghĩ tới ông chủ Lục lại đau ‌ lòng vợ mình như vậy, coi như không tệ!"

Bị người ta nói như vậy, Lục Lập Hành có chút xấu hổ.

"Đừng đùa tôi nữa. Đúng rồi, không biết cô tên là gì?"

"À, tôi họ Tô, tên là Tô Uyển Quân, cậu gọi tôi chị Tô là được."

"Được rồi chị Tô, chị có định mua gì không?"

"Có, không thấy sao, tôi muốn mua nhiều hoa quả như vậy, đang muốn gọi điện thoại cho bạn để hắn tới đón tôi."

"Được, vậy chị gọi điện đi, tôi qua bên kia nhìn xem!"

Anh còn muốn đi tìm Diệp Cảnh Thâm và Lục Tiểu Phi, nhìn xem có gì cần giúp đỡ hay không.

"Được, đi đi! Ông chủ Lục, chúng ta có duyên gặp lại."

"Ừm, được!"

Sau khi tạm biệt Lục Lập Hành, Tô Uyển Quân lúc này mới gọi điện thoại cho Trương Đại Thiên.

Sau khi nói rõ nguyên do, Trương Đại Thiên lập tức lái xe đến đây.

Nhìn thấy Tô Uyển Quân lựa một đống hoa quả lớn, anh có chút mờ mịt:

"Bà chủ, nếu như ngài muốn ăn thì để tôi tới mua cho ngài là được rồi. Thân thể này của ngài là phải về nghỉ ngơi, sao lại tới siêu thị làm gì?"

"Nếu như tôi không đến siêu thị, sao có thể nhìn thấy ân nhân cứu mạng của tôi chứ?"

" n nhân cứu mạng?"

Trương Đại Thiên nghi hoặc: "Ngài tìm được hắn rồi?"

"Ừm, chính là Lục Lập Hành, ông chủ Lục ‌của siêu thị này!"

" y… chuyện này." Trương Đại Thiên cũng sửng ‌ sốt một chút:

"Lại là hắn? Tôi nghe nói ông chủ Lục này từng trợ giúp rất nhiều người, không nghĩ tới lại có duyên với ngài như vậy. Ngài đã nhắc tới chuyện phòng ốc với hắn chưa?"

"Còn chưa, tôi đang muốn bàn bạc với cậu một chút. Căn nhà kia có thể bớt thêm một chút rồi bán cho cậu. Coi như là cảm tạ ơn cứu mạng. Hơn nữa tôi thấy dáng vẻ của cậu ấy còn đặc biệt đau lòng vợ, chắc là một người không tệ!"

"Có thể thì có thể, nhưng mà tôi mới nói giá tiền với cậu ấy xong. Bà chủ, ngài cảm thấy như vậy thích hợp sao? Hay là, chúng ta lại tìm cơ hội khác cảm tạ vậy? Mời hắn ăn một bữa cơm?"

Tô Uyển Quân ‌nghĩ cũng phải.

Phòng đột nhiên muốn hạ giá, nói không chừng sẽ khiến Lục Lập Hành hoài nghi phòng ốc có vấn đề ‌gì đó.

Bà đành phải gật đầu:

"Vậy cũng được."

Trương Đại Thiên nói: "Được, tôi sẽ sắp xếp, nhưng mà, bà chủ à, ngài gặp ông chủ Lục rồi, vậy đã nhìn hai đứa nhỏ kia chưa?"

"Gặp rồi!"

"Gặp rồi?" Trương Đại Thiên cảm thấy rất kỳ quái.

Dung mạo của đứa nhỏ kia giống hệt bà chủ như vậy, nếu như gặp được, chắc chắn sẽ có phản ứng mới đúng!

"Bà chủ, bà thấy rõ ràng chưa?"

"Hả?" Tô Uyển Quân lúc này mới ý thức được, trong lời nói của Trương Đại Thiên có hàm ý.

Bà tò mò hỏi:

"Sao thế? Đứa nhỏ có vấn đề gì?'

Trương Đại Thiên lắc đầu:

"Không có vấn đề gì cả, là hai đứa nhỏ thông minh đáng yêu. Chỉ là, dáng vẻ của bé trai kia thật sự là rất giống ngài. Bà chủ, ngài không có nhìn ra sao?"

Tô Uyển Quân hơi sững sờ…

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment