Nghĩ tới đây, Tô Uyển Quân yên lặng nhắm hai mắt lại.
Một lát sau, bà mới mắt mở ra.
Khóe mắt của nàng có nước mắt, nhưng cố nén trở về.
Bà trở mình, tiếp tục ngủ thật say.
…
Lục Lập Hành đi vào chỗ ít người, liền càn rỡ ngồi xuống trên ghế. Anh nhắm mắt lại trong chốc lát.
Cho tới gần giờ cơm trưa, Đại Hoàng chạy tới gọi anh, anh mới đứng dậy.
Sau khi chào tạm biệt Bạch Vân thì chuẩn bị trở về nhà.
Cố Vãn Thanh cũng đã thức dậy. Cô thu dọn phòng một chút, sau đó chuẩn bị cơm trưa trong nhà bếp.
Lúc Lục Lập Hành trở về thì nhìn thấy một màn như thế. Anh lập tức đi đến bên cạnh Cố Vãn Thanh, nhận lấy đồ trong tay Cố Vãn Thanh:
"Vãn Thanh, em làm gì đó? Thân thể như vậy cần nghỉ ngơi, không thể đụng nước lạnh, để anh làm cho!"
Cố Vãn Thanh nhịn không được nở nụ cười:
"Đây là nước nóng, yên tâm đi! Em không sao đâu."
"Nước nóng? Vậy cũng không thể đụng, em đi nghỉ ngơi, để anh làm!"
Cố Vãn Thanh bất đắc dĩ, đành phải đi đến cạnh ghế sô pha rồi ngồi xuống.
Hai đứa nhỏ đã được Lục Lập Hành dỗ ngủ trên đường đi.
Đại Hoàng sượt đến bên cạnh Cố Vãn Thanh, bắt đầu không ngừng lẩm bẩm với Cố Vãn Thanh, giống như đang cầu khen ngợi.
Cố Vãn Thanh sờ lên đầu Đại Hoàng, chăm chú biểu dương:
"Đại Hoàng giỏi nhất, chăm sóc bọn nhỏ vất vả rồi!"
Đại Hoàng nghe xong lời này, càng thêm lẩm bẩm.
Cố Vãn Thanh không chút nghi ngờ, nếu như Đại Hoàng mà biết nói chuyện thì nó nhất định sẽ nói không hết lời.
Chỉ tiếc, nó không biết nói.
Cố Vãn Thanh đành phải gọi Lục Lập Hành đang bận rộn:
"Lập Hành, hôm nay xảy ra chuyện gì thú vị sao?"
"Ừm? Sao thế? Đại Hoàng nói cho em à?"
"Đúng vậy, em thấy nó hình như đang liều mạng biểu đạt cái gì đó, chỉ là nói không rõ ràng, cho nên mới hỏi anh một chút."
"Ha ha, nếu như Đại Hoàng mà là người thì nhất định sẽ là một tên miệng rộng, hôm nay bọn anh cứu được một người tại công viên."
"Cứu người? Anh không có chuyện gì chứ?" Cố Vãn Thanh lập tức lo lắng.
Cô nhanh chóng đi đến bên cạnh Lục Lập Hàn, chăm chú nhìn về phía anh.
Lục Lập Hành khoát tay áo: "Không có chuyện gì, anh rất tốt, đã nghỉ ngơi lúc ở công viên rồi!"
"Vậy người được cứu đâu?"
"Được đưa đến bệnh viện rồi, anh cũng không biết tình huống cụ thể, là phụ nữ, nhưng mà…"
Nghe xong là phụ, lông mày Cố Vãn Thanh nhảy một cái:
"Nhưng mà cái gì?"
Lục Lập Hành buồn cười nhìn dáng vẻ nhạy cảm của Cố Vãn Thanh.
"Có điều, anh cảm thấy cô ấy có chút quen mắt, lúc ấy vội vã cứu người nên không có nhìn kỹ. Nhưng anh hình như cũng không quen biết người phụ nữ nào hơn bốn mươi tuổi cả!"
"Hơn bốn mươi tuổi?"
Nghe thấy con số này, Cố Vãn Thanh buông lỏng hơn không ít.
"Ừm, té xỉu ở công viên, anh tìm thuốc rồi cho cô ấy uống, sau đó thì đưa đến bệnh viện. Em không cần phải để ý đến chuyện này, chắc là sẽ có người đi quản."
"Vậy là được rồi!"
Lục Lập Hành càng nghĩ càng không cảm thấy mình nhận biết một người như vậy.
Cho dù là kiếp trước thì cũng không quen biết.
Anh không có nghĩ nhiều nữa.
Mà cái đề tài này cũng đã qua một đoạn thời gian.
Lục Lập Hành nhớ tới một chuyện khác:
"Đúng rồi Vãn Thanh, ông chủ Hà hỏi em có muốn tham gia Hội hoa lan hay không?"
"Hả? Hội hoa lan? Em sao?"
"Đúng vậy, số hoa lan mà em trồng kia không phải là rất đẹp hay sao. Ý của ông chủ Hà là, em mà đi tham gia, tuyệt đối có thể gáy một tiếng khiến cho ai nấy đều kinh ngạc, giành được hạng nhất. Cho nên anh ấy bảo anh hỏi em một chút. Nhưng mà, anh cũng tôn trọng ý kiến của em. Em muốn tham gia liền đi, không muốn tham gia thì thôi."
Lục Lập Hành mới vừa nói xong, đã nghe Cố Vãn Thanh nói:
"Em đi!"
"Ừm? Sao lại dứt khoát như vậy?" Lục Lập Hành nghi ngờ hỏi.
Cố Vãn Thanh nói: "Bởi vì em nhớ ông chủ Hà từng nói, tham gia Hội hoa lan sẽ có thể nhận biết rất nhiều người có năng lực, rất có lợi đối với sự nghiệp. Sự nghiệp của anh vừa mới cất bước, em muốn giúp anh!"
Lục Lập Hành nghe thấy lời này, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Hắn lấy tay vuốt vuốt cái mũi của Cố Vãn Thanh, buồn cười mà nói:
"Vậy được, anh sẽ nói lại với ông chủ Hà."
"Ừm ừm!"
….
Tô Uyển Quân xuất viện đã là chuyện hai ngày sau.
Ngày này là ngày Trương Đại Thiên đến làm thủ tục xuất viện.
Anh vừa đi vừa nói:
"Tô tổng à, bác sĩ người ta mới nói ngài nên ở lại thêm vài ngày, sao ngài lại không nghe chứ?"
"Ai, hiện tại xuất viện, nếu lại gặp phiền toái gì thì phải làm sao bây giờ? Bác sĩ Tất chắc chắn sẽ trách tôi."
"Tô tổng, ngài vội vã đi làm cái gì?"
"Tôi nghe nói lễ hội hoa lan năm nay phải qua một khoảng thời gian nữa mới cử hành. Hơn nữa, nghe nói tỉnh chúng ta có một người thần bí báo danh, có rất nhiều hoa lan quý và nổi tiếng. Đến lúc đó chúng ta nhất định có thể giành được hạng nhất! Ngài không cần lo lắng."
Trương Đại Thiên lẩm bẩm một hồi, chợt phát hiện, Tô Uyển Quân không đi nữa. Anh bởi vì đi quá nhanh mà thiếu chút là đụng vào người ta.
Trương Đại Thiên tranh thủ thời gian dừng lại.
"Tô tổng, ngài sao thế?"
"Cậu nói…Có một người thần bí muốn tham gia Hội hoa lan?"
"Đúng vậy!"
"Ai vậy?"
"Tôi cũng không biết, không có điều tra ra, nói là muốn tạo cảm giác thần bí, hơn nữa cũng không phải là người nổi tiếng gì, chỉ là chính bản thân biết bồi dưỡng hoa lan, hơn nữa còn trông rất nhiều!"
"Tự mình bồi dưỡng? Vậy thì tốt quá!"
Tô Uyển Quân chỉ thích người như vậy.
"Chờ biết là người nào thì nhớ giới thiệu cho tôi biết."
"Được được được, Tô tổng, tôi đã đặt khách sạn cho ngài rồi. Ngài định đi khách sạn hay là chỗ nào?"
"Về khách sạn trước đi!"
Tô Uyển Quân lập tức đưa ra quyết định: “Cậu đưa thẻ phòng cho tôi, tự tôi đi là được, cậu đi mau đi!"
Trương Đại Thiên biết mình lại bị đuổi đi, anh nhẹ gật đầu: "Được thôi, nếu có chuyện gì ngài nhớ gọi điện thoại cho tôi!"
"Ừm, được!” Tô Uyển Quân gật đầu.
Chờ Trương Đại Thiên rời đi, bà gọi một chiếc xe.
Sau khi ngồi lên xe, Tô Uyển Quân báo tên khách sạn.
Nhưng đi được một lúc, bà giống như nhớ ra cái gì đó, nói với tài xế:
"Bác tài, đến siêu thị Lục gia đi, ngài biết ở đâu sao?"
Tài xế nghe đến cái tên này, lập tức cảm thấy hưng phấn.
"Siêu thị Lục gia sao, đương nhiên là biết rồi. Đó không phải là siêu thị mới nổi gần đây sao?"
"Vị phu nhân này, ngài thoạt nhìn như là người nơi khác tới, thế mà cũng biết siêu thị kia sao!"
Tô Uyển Quân gật đầu:
"Ừm, nghe nói hoa quả ở đó rất ngon, tôi muốn đi nếm thử."
Đây cũng là mục đích chủ yếu khiến bà quyết định tới tỉnh thành vào mấy ngày trước.
Hoa quả trong nhà đã ăn hết, bà hiện tai có chút tưởng niệm. Nhưng lại không muốn làm phiền Tất Hoa Sinh. Cho nên, bà quyết định sẽ tự mình đến dạo chơi.
Hai ngày trước còn chưa tới nơi thì ngã bệnh.
Hôm nay đúng lúc là một cơ hội.
Trước khi về khách sạn, đi xem một chút vậy!
"Ha ha ha, hoa quả nơi đó đúng là vô cùng tuyệt, không gạt ngài, hiện tại vợ tôi mỗi tuần đều phải đến siêu thị kia, hoa quả cũng phải mua và ăn mỗi ngày. Hơn nữa, rất nhiều khách hàng của tôi đều nghe danh mà đến chỗ kia!"
"Ngài chọn đúng chỗ rồi đó!"
"Thật sao?" Tô Uyển Quân khẽ nở nụ cười…
------
Dịch: MBMH Translate