Rất nhanh, có người đưa một bình nước khoáng tới.
Lục Lập Hành tranh thủ thời gian cho người phụ nữ kia uống thuốc.
Tâm tình của cô lúc này mới ổn định lại một chút, nhưng cả người lại đang không ngừng run rẩy. Cô miễn cưỡng mở mắt ra, lại không thấy rõ dáng vẻ của Lục Lập Hành. Cô nói câu: "Cảm ơn." sau đó liền ngất đi.
Người xung quanh lập tức hoảng sợ:
"Xảy ra chuyện gì? Ngất đi!"
"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, tiểu tử, cậu cho uống thuốc gì đó, cái này có thể được không?"
Lục Lập Hành nhìn bình thuốc một chút, nói:
"Chắc là thuốc phòng của cô ấy, không có chuyện gì, cô ấy chắc là đã ngủ, đã gọi xe cứu hộ chưa?"
"Gọi rồi, sắp tới!"
Lục Lập Hành lúc này mới yên tâm hơn một chút.
Bạch Vân và Diệp Tiểu Vân cũng đẩy hai đứa nhỏ hướng về phía Lục Lập Hành.
Đại Hoàng lo lắng canh giữ ở bên hai đứa nhỏ, còn thỉnh thoảng nhìn về phía Lục Lập Hành. Nó cũng lo lắng Lục Lập Hành xảy ra vấn đề gì.
Thế nhưng, đám người đã vây kín tất cả đường vào.
Đại Hoàng căn bản là không có cách nào tới gần, nó chỉ có thể đứng nhìn từ xa.
Sau mười phút, xe cứu hộ cuối cùng đã đến.
Lục Lập Hành giúp đỡ đưa người phụ nữ kia lên xe, lúc này anh mới nhẹ nhàng thở ra.
Sau khi bàn giao với bác sĩ, anh mới quay người, nhìn về phía hai đứa con của mình.
Đại Hoàng vừa nhìn thấy hắn liền kêu lên.
"Gâu ~ "
"Gâu gâu ~ "
Anh không có chuyện gì đó chứ?
Có nặng lắm không?
Lục Lập Hành sờ lên đầu Đại Hoàng, lại đi tới bên cạnh các con.
Anh nhéo nhéo gương mặt nhỏ nhắn của hai đứa nhóc.
"Ba ba không có chuyện gì, không cần lo lắng."
Hai đứa nhỏ lập tức duỗi tay ra, kéo ngón tay của Lục Lập Hành lại, cười vui vẻ.
Bạch Vân thấy thế, tâm trạng lo lắng cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
"Người kia sao rồi?"
"Chắc là đột nhiên phát bệnh mãn tính, y tá vừa mới làm kiểm tra, nói không có chuyện gì."
"Vậy là được rồi, Lục huynh đệ, đây chính là lần thứ hai cậu cứu người ở trong lúc nguy cấp."
"Ha ha!" Lục Lập Hành cười cười.
Đại Hoàng cũng kêu lên.
"Gâu ~ "
"Gâu gâu ~ "
Cũng không phải là lần thứ hai cứu người đâu~
Trước đó từng cứu rất nhiều người rồi~
Bạch Vân và Đại Hoàng chưa đến mức thân quen như vậy, cô không hiểu ý của Đại Hoàng, vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc:
"Đại Hoàng sao thế?"
Lục Lập Hành sờ lên đầu Đại Hoàng, ra hiệu Đại Hoàng nhỏ giọng một chút.
"Không có chuyện gì, nó chỉ là lo lắng cho tôi mà thôi!"
"A!"
Bạch Vân luôn cảm thấy ý của Đại Hoàng không phải là ý kia. Nhưng Lục Lập Hành nói như vậy, cô cũng vô pháp phản bác.
"Đi thôi chị dâu, chúng ta qua bên kia chơi, ít người, tôi cũng muốn nghỉ ngơi một chút."
"Được!"
Bạch Vân tiếp tục đẩy bọn nhỏ, chuẩn bị hướng về bên kia.
Lúc này, trong đám người không biết là người nào hô lớn một tiếng:
"Đây không phải là người đàn ông từng cứu cô gái ở bờ sông lần trước hay sao?"
"Thật đúng vậy nha, mang theo hai đứa bé!"
"Trùng hợp như vậy sao!"
"Tiểu tử này đúng là quá tuyệt vời. Không biết đã làm bao nhiêu chuyện tốt rồi."
"Nhìn hai đứa nhỏ này, đúng là vô cùng đáng yêu!”
"Người trẻ tuổi như vậy nên có phúc khí bực này, ha ha ha!"
Mọi người tán dương Lục Lập Hành không dứt.
Lục Lập Hành bất đắc dĩ nở nụ cười.
Đại Hoàng vốn nghe không hiểu. Sau một lúc lâu, nó mới ý thức được, tất cả mọi người đều đang khích lệ Lục Lập Hành. Mó lập tức cao hứng ngẩng cao đầu.
Dáng vẻ kia hệt như là nó mới là người được khen thưởng.
Lục Lập Hành bất đắc dĩ tiến lên, sờ lên đầu Đại Hoàng.
Một hồi lâu sau, bọn họ mới rời đi từ trong đám người.
Lục Lập Hành nhẹ nhàng thở ra.
"Đi thôi các con, nghỉ ngơi nào!"
Bạch Vân thấy thế, bất đắc dĩ cười:
"Lục huynh đệ, không nghĩ tới còn có chuyện khiến cậu sợ hãi!"
"Ha ha ha, cũng không phải, là bọn họ quá nhiệt tình, tôi đúng là hơi mệt chút."
Vừa rồi một đường chạy đi cứu người, tiêu hao quá nhiều thể lực.
"Ừm, nên đến chỗ ít người một chút, cậu cứ nghỉ ngơi, tôi và Tiểu Vân sẽ trông bọn nhỏ cho."
"Được, cám ơn chị dâu."
…
Trong bệnh viện.
Sau một hồi điều trị, người phụ nữ mặc sườn xám mơ màng tỉnh lại.
Cô lúc này đã tiến vào phòng bệnh bình thường.
Người đàn ông mặc tây trang bên cạnh thấy thế thì tranh thủ thời gian đứng lên:
"Tô tổng, ngài đã tỉnh."
Nếu như Lục Lập Hành ở đây nhất định có thể nhận ra, người này là Trương Đại Thiên.
Mà người phụ nữ kia chính là bà chủ của Trương Đại Thiên, Tô Uyển Quân, cũng là chủ nhân của căn biệt thự kia.
Tô Uyển Quân nghe thấy giọng nói của Trương Đại Thiên, nghi ngờ hỏi:
"Sao cậu lại tới đây?"
Trương Đại Thiên yên lặng thở dài. Anh đứng dậy, rót cho Tô Uyển Quân một chén nước rồi đưa tới:
"Uống nước đã, Tô tổng."
"Ngài xem ngài kìa, trở về tỉnh thành cũng không nói một tiếng, không phải nói là một tuần lễ sau mới có thể trở về sao?"
"Làm hại tôi không có đi đón ngài, cũng không thể chiếu cố tốt cho ngài, để ngài té xíu ở bên trong công viên. Nếu như để bác sĩ Tất biết được chuyện này, còn không phải là sẽ chửi chúng tôi!"
Tô Uyển Quân nhíu mày lại, rất nhanh liền giãn ra.
"Đại Thiên, rốt cuộc ai mới là chủ vậy?"
"Đương nhiên là ngài rồi, thế nhưng ngài cũng không thể không thương tiếc thân thể của mình như thế. Nếu là vậy, tôi tình nguyện tin tưởng bác sĩ Tất."
"Ai ~ " Tô Uyển Quân thở dài.
"Tôi thực ra cũng chỉ muốn đến một chút, định đợi một tuần sau sẽ đến gặp cậu, không nghĩ tới thế mà té xỉu! Chắc là do đã lâu rồi không ra ngoài nên thân thể có chút chịu không được."
"Ngài biết vậy liền tốt!" Trương Đại Thiên có chút tức giận:
"May mà có người cứu ngài, nếu không thì hậu quả này…Được rồi, ngài muốn ăn chút gì không? Tôi đi mua cho ngài."
"Không, tôi vẫn chưa đói!"
Tô Uyển Quân không cách nào phản bác lời này, đành phải nói sang chuyện khác:
"Đúng rồi, người cứu tôi đâu?"
Bà chỉ nhớ rõ, là một nam tử trẻ tuổi. Nhưng mới chỉ nhìn thoáng qua, chính mình đã té xỉu.
"Phải cảm ơn người ta mới được."
"Sau khi đưa ngài lên xe cứu thương thì người kia liền rời đi. Tôi cũng không có gặp được. Nhưng mà ngài yên tâm đi, tôi sẽ tra một chút xem là ai, sau đó cảm tạ người ta thật tốt."
"Ừm, tốt, tìm được nhớ nói với tôi một tiếng, tôi phải tự mình đến nhà cảm tạ."
"Được!"
"Được, tôi muốn ngủ thêm một hồi, cậu đi ra ngoài trước đi!"
"Được!" Trương Đại Thiên bất đắc dĩ gật đầu.
Trước khi rời đi, anh nhìn về phía giường bệnh:
"Tôi ở ngay ngoài cửa, có chuyện gì nhớ gọi tôi."
Tô Uyển Quân bất đắc dĩ:
"Tôi không cần người chăm sóc, cậu trở về đi?"
"Không được, tôi nhất định phải chiếu cố ngài, tránh việc ngài lén chuồn đi. Như vậy đi, đợi ngài xuất viện, tôi sẽ không theo ngài nữa. Ngài muốn đi chỗ nào thì đi chỗ đó, được không?"
Tô Uyển Quân không còn lời nào để nói. Bà đang tự hỏi, trở về phải nói chuyện lại với Tất Hoa Sinh mới được.
Nhưng mà, thân thể này của bà đúng là có chút không ổn. Từ khi có tuổi, cứ động một tí là lại té xỉu.
Tất Hoa Sinh có phối thuốc cho bà. Nhưng bà luôn luôn không nhớ uống.
Mà căn bệnh này còn là xuất phát từ năm đó.
Sau khi sinh đứa nhỏ.
Bây giờ, đã qua rất nhiều năm…
Đó chính là đứa nhỏ mà bà liều mạng sinh ra.
Hình như cũng đã rời khỏi bà rất nhiều năm.
Chắc là bây giờ nó đã là con của người khác rồi?
------
Dịch: MBMH Translate