Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 604 - Chương 604 - Chỉ Có Một Mình Cậu Mang Theo Con Nhỏ Sao

Chương 604 - Chỉ Có Một Mình Cậu Mang Theo Con Nhỏ Sao
Chương 604 - Chỉ Có Một Mình Cậu Mang Theo Con Nhỏ Sao

Bà chủ Tiền cuối cùng cũng ngẩng đầu lên từ trong cơn say rượu.

"Cậu nói… Phải di dời?"

"Đúng vậy Tiền tổng!"

"Phải bồi thường vốn?"

"Đúng vậy Tiền tổng!"

"Há, là tất cả cửa hàng phải bồi thường vốn, hay là chỉ mỗi tòa nhà Hoa Điền này?"

Trợ lý sửng sốt một chút, lập tức nói:

"Chỉ một cửa hàng này.”

"Vậy thì sợ cái gì?"

"Thế nhưng… nếu như siêu thị của Lục gia tiếp tục mở rộng, mở thêm mấy cái cửa hàng thì chúng ta…”

Tiền tổng lại cầm chai rượu lên:

"Được rồi được rồi, chút chuyện này đều xử lý không tốt, nếu như Diệp Cảnh Thâm ở đây, những vấn đề này đều không cần đến hỏi tôi. Cậu còn nhớ rõ hắn lúc trước đối phó với các siêu thị khác như thế nào không? Lấy ra mà dùng, đúng là ngốc!"

"Thế nhưng…" Trợ lý muốn nói chút gì đó.

Lại bị Tiền tổng ngăn lại:

"Đi nhanh đi, đừng quấy rầy tôi!"

"Được rồi."

Trợ lý lúc này mới đi ra ngoài.

Lúc đóng cửa lại, hắn còn thở dài. Hắn luôn cảm thấy Đa Nhĩ Vân sớm muộn gì cũng sụp đổ.

Quả nhiên, sau khi Diệp tổng đi liền bắt đầu xuống dốc.

Dùng biện pháp trước kia của Diệp tổng? Thế nhưng Diệp tổng đang ở ngay siêu thị Lục gia!

Trợ lý trong lúc nhất‌ thời không biết nên nói cái gì cho phải.

Nhưng hắn cũng không có biện pháp nào tốt hơn, chỉ có thể truyền lời‌ Tiền tổng xuống dưới.

Trong những ngày kế tiếp.

Diệp Cảnh Thâm thời khắc chú ý đến động tĩnh của Đa Nhĩ Vân.

Mỗi lần Đa Nhĩ Vân có hành động lén lút, hắn liền không nhịn được nở nụ cười.

"Quả nhiên vẫn như cũ, ha ha!"

Hắn lập tức đưa ra phương án đối kháng.

Trong đoạn thời gian này, mỗi lần Đa Nhĩ Vân ra tay đều chịu cảnh bại trận.

Lục Tiểu Phi thấy thế thì không khỏi không cảm khái:

"Anh Diệp, Lập Hành giao những chuyện này cho anh, thật sự là giao đúng người rồi!"

"Ha ha, những đối sách kia vốn là do tôi nghĩ ra, không nghĩ tới bọn họ vẫn còn đang dùng, xem ra Đa Nhĩ Vân đã không có người có thể dùng được. Nhưng mà không sao cả, bọn họ bại, chúng ta đương nhiên là có thể đứng dậy. Mấy ngày nay tôi có xem một địa chỉ mới, cảm thấy có thể đi mở chi nhánh. Chờ tôi nói lại với Lục huynh đệ một chút, xem có nên mở hay không."

"Được, không thành vấn đề." Lục Tiểu Phi cũng giơ hai tay tán thành.

Bọn họ bận rộn, Lục Lập Hành làm một chưởng quỹ vung tay.

Mỗi ngày anh đều mang theo Cố Vãn Thanh và Đại Hoàng, đẩy các con đi ra ngoài tản bộ.

Đến mức mọi người xung quanh đây đều biết, có một đôi song bào thai, bên cạnh là một con chó vàng. Con chó kia vô cùng hung dữ, căn bản không cho bọn họ cơ hội tới gần hai đứa nhỏ. Tuy bọn họ rất muốn chơi cùng bọn nhỏ, cũng rất muốn xoa xoa con chó vàng kia một chút. Nhưng bọn họ đều không thể làm được gì cả.

Ngày này, Lục Lập Hành vẫn đẩy các con đến công viên Nhân Dân dạo chơi.

Đại Hoàng cũng đi theo.

Điều khác biệt duy nhất chính là, bên người không có Cố ‌ Vãn Thanh.

Buổi sáng lúc thức dậy, Cố Vãn Thanh ‌tới chu kỳ kinh nguyệt.

Ăn cơm xong, Lục Lập Hành liền để cô ở nhà nghỉ ngơi, mình thì đẩy con dắt chó đi dạo.

Không có Cố Vãn Thanh ở bên cạnh, Đại Hoàng lại càng ra sức trông nom hai đứa nhỏ. Nó luôn theo sát bên cạnh bọn họ, làm sao cũng không chịu rời đi nửa bước.

Trên đường đi, mọi người nhìn thấy một màn này, đều nhịn không cười được:

"Nha, Đại Hoàng lại trông em bé kìa!"

"Ha ha, nhìn dáng vẻ khẩn trương của nó kìa, hệt như một bảo tiêu!"

"Không thể không nói, đúng là giống thật."

"Hai đứa nhỏ hình như cũng rất thích Đại Hoàng, ha ha ha!"

"Ba đứa nhỏ, có thể nuôi được một con chó như này đúng là bớt lo!"

Lục Lập Hành bất đắc ‌dĩ cười:

"Đúng vậy, Đại Hoàng ‌và bọn nhỏ đều tương đối hiểu chuyện, chúng tôi đúng là bớt lo hơn không ít."

"Ha ha, có thể nói cho mọi người biết bí quyết nuôi con và nuôi chó không? Tôi sắp bị nhóc con ở nhà phiền chết rồi."

"Ha ha ha, được thôi!"

Lục Lập Hành nói xong liền dừng xe đẩy lại ở bên cạnh.

Đại Hoàng thì nghiêm túc chiếu cố bọn nhỏ. ‌

Lục Lập Hành nói chuyện với đám người, hình thành nên một khung cảnh vô cùng đặc biệt.

Chỉ chốc lát sau, Bạch Vân mang theo Diệp ‌ Tiểu Vân tới.

Bởi vì, hai người đã tới nhà Lục Lập Hành rất nhiều lần.

Hai người và Đại Hoàng cũng đã quen thuộc.

Bọn họ tới gần, Đại Hoàng ngược lại rất hoan nghênh.

Sau đó, Diệp Tiểu Vân cao hứng chơi đùa với hai đứa nhỏ.

Lục Lập Hành thì đang truyền thụ phương pháp nuôi con, thỉnh thoảng anh cũng sẽ học tập từ những bà mẹ này một chút kiến thức.

Bạch Vân thấy thế thì không khỏi cảm khái:

"Ha ha, Lục tiểu huynh đệ, cậu nhìn toàn bộ công viên này đi. Người mang con ra ngoài đi dạo đều là đám phụ nữ chúng tôi, cậu đại khái chính là người đàn ông duy nhất đó!"

Lục Lập Hành cũng cười.

Trong thời đại này, rất nhiều người đàn ông đều có tư tưởng đại nam tử. Hơn nữa, đàn ông bình thường đều ở bên ngoài kiếm tiền nuôi gia đình.

Quả thật có rất ít người mang con ra ngoài đi dạo.

Lục Lập Hành nở nụ cười:

"Đúng vậy, lần sau sẽ gọi anh Diệp đi cùng!"

"Hắn sao, mỗi ngày đều bận bịu muốn chết, ha ha, chờ rảnh rỗi thì cậu nhớ đến nhà chúng tôi làm khách!"

"Không thành vấn đề."

Mấy người nói ‌chuyện vui vẻ.

Nơi xa đột nhiên truyền đến tiếng hô to:

"Cứu mạng!"

"Cứu mạng, có người té xỉu!"

Sắc mặt của mấy bà mẹ lập tức thay đổi.

Bạch Vân cũng khẩn trương ‌nhìn sang.

Lục Lập Hành theo bản năng muốn đi lên, lúc đang định chạy qua thì nhớ tới hai đứa nhỏ, anh lập tức nhìn về phía hai con.

Đại Hoàng cũng kêu to đối với bên kia.

Dáng vẻ của nó vô cùng cuống cuồng, giống như người bên kia đã xảy ra chuyện lớn. Nhưng bởi vì hai đứa nhỏ, Đại Hoàng không có lập tức xông lên.

Trong lúc xoắn xuýt, Bạch Vân đã nhanh chóng đi đến bên cạnh hai đứa nhỏ. Cô và Diệp Tiểu Vân cùng nhau giữ xe đẩy.

"Lục huynh đệ, cậu đi nhanh đi, cậu là đàn ông sức lực sẽ tốt hơn một chút. Tôi chăm sóc bọn nhỏ giúp cho!"

Đại Hoàng cũng kêu to hai tiếng với Lục Lập Hành, ra hiệu nó có thể trông nom bọn nhỏ.

Lục Lập Hành lúc này mới gật đầu:

"Được, tôi đi một lát sẽ trở lại, nhờ chị rồi!"

Nói xong, hắn nhanh chóng xông về phía đám người.‌

Không bao lâu sau, tại đình nghỉ mát công viên, Lục Lập Hành trông thấy một đám người vây quanh một người phụ nữ. Còn người phụ nữ kia thì ngã trên mặt đất.

Nàng mặc‌ áo dài.

Bởi vì ngã xuống không thể khống chế, đùi gần như đều lộ ra ngoài. ‌

Lục Lập Hành lập tức cởi áo khoác, thay người kia đắp lên.

Thế nhưng, sắc mặt người phụ nữ trắng bệch. Cả thân thể đang không ngừng run rẩy. Cô run rẩy đưa tay ra, giống như muốn cầm thứ gì đó.

Người xung quanh nhìn thấy một màn này, đều luống cuống.

Bọn họ căn bản không biết nên làm thế nào mới tốt.

Lục Lập Hành không để ý tới nhiều như vậy, hắn ngồi xổm ở bên cạnh người phụ nữ, lo lắng hỏi:

"Thế nào? Cô sao thế? Muốn cái gì?"

"Thuốc…"

"Thuốc…"

Giọng của người phụ nữ có chút yếu ớt.

Nhưng Lục Lập Hành lại lập tức nghe hiểu.

Anh lập tức kéo túi của người phụ nữ kia qua.

Tuy nói nam nữ thụ thụ bất thân, túi là đồ riêng tư, nhưng mà lúc này anh cũng không quản được nhiều như vậy. Anh nhanh chóng kéo túi ra.

Lục Lập Hành tìm tòi ở bên trong một hồi, cuối cùng tìm được một bình thuốc.

Anh lập tức đưa cho người phụ nữ kia:

"Là cái này sao?"

Người phụ nữ yếu ớt mở mắt ra:

"Đúng…"

Lục Lập Hành dùng một tay đổ thuốc ra, lại nói với người bên cạnh:

"Người nào mang nước? Lấy ra dùng một chút!"

"Những người khác thì giúp đỡ gọi xe cứu hộ một chút!"

"Nhanh! Tất cả nhanh lên một chút!"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment